Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Quân lính không thể làm gì khác, chỉ đành giải thích: “Sẽ có đại phu ở trong thôn để cứu chữa cho bọn họ.
Nếu như để bệnh nhân ở nhà thì người không mắc bệnh cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Nói đến khi rách cả da môi rồi nhưng những tiếng phản đối vẫn vang lên không ngớt.
“Hài tử của ta mới lên tám, nó ở bên cạnh ta thì ta còn có thể trông nom.
Nếu thật sự bị các người đưa đi, thì chỉ sợ là những đại phu kia cứu không kịp, vì an nguy của bọn họ mà bỏ mặc nó tự sinh tự diệt, nếu nó xảy ra chuyện gì thì ai sẽ phụ trách đây?”
“Phu nhân nhà ta đã mang bầu tám tháng, chưa đến hai tháng nữa nàng ấy sẽ sinh em bé! Các người đem người đi như vậy, là muốn nàng ấy phải một xác hai mạng hay sao!”
“Đúng vậy, ta cảm thấy mấy người muốn đầu xuôi đuôi lọt, muốn chối bỏ trách nhiệm.”
Tranh chấp ở phía bên này còn chưa dừng lại thì bên kia ở một nhà bán thịt lợn, cả nhà lớn nhỏ thế mà lại ra đi hết rồi.
Vốn dĩ phu nhân của ông chủ vẫn còn khá khỏe mạnh, nhưng bây giờ cũng đã nhiễm bệnh.
Sau khi quân lính nghe tin thì lập tức đến người mang đi theo mệnh lệnh.
“Làm gì đó, các người muốn làm gì? Ta biết, các người muốn mang bọn họ đi thiêu có đúng không, còn đâu là công lý nữa? Cả nhà ta đều đã bỏ mạng hết rồi, các người còn không để cho họ được yên nghỉ, quả thật là quá điên rồ rồi!”
Quân lính không biết phải làm sao: “Chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc, xin hãy phối hợp.”
Nàng ta bỗng nhặt một cây kéo lên ghì trên cổ: “Các ngươi mau để người xuống cho ta! Nếu không, ta sẽ chết cho các ngươi xem, dù sao ta cũng đã nhiễm bệnh, ta chẳng ngại cùng đi theo bọn họ xuống suối vàng.”
Bởi vì thái độ của đối phương rất cố chấp, kiên quyết không chịu đưa người ra, nên binh lính không còn cách nào khác đành phải báo lên cho tri phủ.
Khi đó Triệu Khương Lan đang bàn bạc với tri phủ về việc đưa hương vật liệu đến thôn Phong Lam, nàng đã liệt kê một danh sách cho ông ta chuẩn bị.
Vào lúc này lại nghe được tiếng bẩm báo, thì không khỏi cau mày.
“Vị phu nhân đó liều chết cưỡng ép không chịu cho đem mấy thi thể đó đi sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa nàng ta cũng là một bệnh nhân, tâm thần rất không ổn định, nhìn rất đáng thương, chúng ta cũng không thể ép nàng ta tìm đến cái chết.”
Triệu Khương Lan nhíu mày: “Ta biết rồi, ta sẽ tự mình đến đó một chuyến.”
Những vật để phòng hộ như khăn che mặt được làm xong thì mỗi người bọn họ đều được phát để đeo.
Tuy là vậy nhưng rất nhiều binh lính đến gần những những hộ gia đình có người bệnh vẫn cảm thấy sợ hãi.
Ai cũng không muốn chết, nếu không phải mệnh lệnh khó làm trái thì có ai mà lại chịu mạo hiểm chứ.
Mai Hương hơi lo lắng đi theo sau Triệu Khương Lan: “Chủ thượng, người phải đi thật sao.
Người đàn bà kia cũng bị bệnh, trong nhà còn có mấy thi thể, thuộc hạ không yên tâm để cho người đi qua bên đó.”
Triệu Khương Lan thở dài một tiếng: “Việc đã đến nước này, cũng không thể tránh né được nữa.”
Nàng không do dự đi vào bên trong, quả nhiên lập tức nghe thấy tiếng kêu như xé gan xé phổi của người phụ nữ kia.
“Đừng tới đây, các người là bọn không có đạo đức, đến cả người chết cũng không tha.
Tổ tiên của nhà chúng ta đều được chôn ở cánh đồng phía sau tổ trạch.
Nếu như các người đem bọn họ đốt thành một nắm tro thì sẽ không còn gì nữa.”
Nghe được những lời oán trách này, Triệu Khương Lan nắm chặt tay tiến về phía trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...