Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Mặc Tuyền không ngờ rằng, không lâu sau ông ta thật sự gặp được một “cơ hội tốt”.
Bầy chim ưng đi theo bọn họ đánh trận lúc trước bởi vì thường xuyên được Mặc Tuyền cho ăn, vì vậy khá thân thiết với Mặc Tuyền.
Có điều thường thì chim ưng vẫn sẽ tự mình kiếm ăn, không hề ngày ngày phụ thuộc vào thức ăn mà ông ta cung cấp.
Nhưng Mặc Tuyền rõ ràng phát hiện ra là gần đây số lần chim ưng tìm ông ta đòi thức ăn trở nên nhiều hơn.
Ông ta hơi khó hiểu: “Thường ngày các ngươi rất thích ăn những thứ như chuột này nọ, bãi tha ma cách đây không xa bây giờ đều là xác chết binh lính, chắc hẳn chuột cũng sẽ không ít.
Tại sao lại không đủ ăn?”
Ai ngờ đám chim ưng tiu nghỉu nói: “Đừng nói nữa, mấy ngày này chuột chúng ta cũng không dám ăn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì chúng ta vừa đến gần đã thấy có không ít con chuột miệng sùi bọt mép, móng vuốt co quắp, giống như bị bệnh gì nặng vậy.
Con chuột như vậy nếu là tiếp tục ăn thì chắc chắn chúng ta cũng bị vạ lây!”
Mặc Tuyền như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, bỗng nhiên, ông ta nghĩ tới điều gì lại thông suốt ngẩng đầu lên.
“Ngươi mới vừa nói gì? Con chuột miệng sùi bọt mép còn co quắp, điều này, điều này không ổn lắm.”
“Đúng vậy, cũng vì cảm thấy không ổn nên chúng ta mới không dám ăn.”
Mặc Tuyền là vu y, đương nhiên cũng là một vị đại phu trời sinh.
Ông ta nghĩ kỹ hơn, lập tức nhận ra sự khác thường.
“Các ngươi nói những con chuột nghi bị bệnh đều ở gần bãi tha ma sao?”
Chim ưng nói bên cạnh xác chết có khá nhiều, những chỗ khác thỉnh thoảng cũng có tình trạng tương tự.
Điều này đã nói lên đây không phải là một trường hợp đơn lẻ, nếu như cả bầy chuột bắt đầu bị bệnh…
Ông ta nhớ tới tiền lệ được đề cập trong sách thuốc đã từng đọc trước kia, loại bệnh trạng này dường như vô cùng giống với giai đoạn đầu của dịch hạch.
Mà cái gọi là dịch hạch lại không chỉ lây truyền giữa những con chuột với nhau.
Bệnh này sẽ lây cho loài người tạo thành bệnh chung của người và chuột, nói một cách đơn giản thì chính là dịch bệnh!
Mặc Tuyền không dây dưa nữa, lập tức nói chuyện này với Liên Tư Thành.
Liên Tư Thành nghe nói xong, không khỏi trợn to hai mắt.
“Thật sao?”
“Về thời cơ mà nói, sau chiến tranh khả năng xảy ra dịch bệnh rất lớn.
Mà theo lời bầy chim ưng, những con chuột kia rõ ràng đều bị dịch hạch.
Một khi con người tiếp xúc với chúng, không chừng sẽ bị lây bệnh.
Nếu thật sự là dịch bệnh thì cũng sẽ không đơn giản là một hai người bị bệnh, thể nào cũng sẽ có quy mô khá lớn…”
Liên Tư Thành nghe nói vậy, đi qua đi lại trong phòng.
Một kế hoạch thâm độc nảy ra trong đầu hắn.
Bây giờ thủy quân Đông Nam do La Tước thay mặt quản lý, Giang Nam cũng nằm trong tay triều đình.
Như vậy thì binh lính ở đây cũng vậy, trăm họ cũng thế, không liên quan gì đến Liên Tư Thành hắn hết!
Nếu như nơi này bùng phát dịch bệnh, triều đình vốn đang trong chiến tranh lại họa vô đơn chí..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...