Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


“Đúng vậy, lần trước già này đã nghe người tới mua thuốc nói, thủy quân Đông Nam và đội quân bình định hở ra là khai chiến, cũng không biết bây giờ tình hình ra sao.

Nếu thật là chiến tranh loạn lạc, thương vong khắp nơi, sợ là những người buôn bán thuốc không có thời gian tới mua thuốc rồi.”
“Nhưng nơi này có vườn thuốc, bọn họ không đủ dược liệu cũng không tới sao?”
“Vườn thuốc của thương nhân đâu chỉ có vài mảnh trên đảo này, nơi càng gần thì có nhiều hơn mới đúng.

Huống hồ ở đây loại dược liệu chữa ngoại thương không quá nhiều, có lẽ bọn họ không đủ người làm nên tạm thời không tới.”
Nghe nói vậy, Mộ Dung Bắc Uyên càng lo âu.

Vốn dĩ đợi đến cuối tháng là đã đủ đau khổ.

Nếu là không hẹn mà chờ đợi lâu hơn nữa thì đến lúc nào?
Hắn dự đoán sau khi đội quân bình định thâu tóm đội quân trước đó của Ngụy An, chắc chắn bọn họ sẽ lập tức vượt sông.

Nếu như Triệu Khương Lan và La Tước bàn bạc được kế hay, cùng nhau tấn công thành Vô Tuyết, thì e rằng Liên Tư Thành không thể trụ được quá lâu.

Những việc như vậy, cũng khiến Mộ Dung Bắc Uyên không tài nào yên tâm.


Trong thành Vô Tuyết, Triệu Khương Lan đang thay thuốc cho Tần Mạnh Phi.

Tần Mạnh Phi liên tục chém ba tướng của phe địch, sau lưng và eo đều có vết thương do đao.

.

Đam Mỹ Hay
Triệu Khương Lan quấn vải gạc cho hắn xong, dặn dò hắn cố gắng đừng đụng nước lại xách hòm thuốc đến doanh trại của những người bị thương khác xem bệnh.

Nàng không chợp mắt gần một ngày một đêm rồi.

Thứ nhất là người bị thương quá nhiều, không ít người cụt tay cụt chân.

Nhất định phải nhanh chóng cầm máu giảm đau, nếu không khó mà giữ được tính mạng của bọn họ.

Thứ hai là nàng không dám ngủ.


Mỗi khi nàng nhắm mắt lại, trong đầu sẽ lập tức hiện lên gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên.

Nàng cần phải khiến mình bận bịu đến mức chân không chạm đất mới có thể tạm thời quên mất loại cảm giác tan nát gần như khiến người ta ngạt thở đó.

Sau khi trốn khỏi thành Vô Tuyết, Liên Tư Thành đến một thị trấn nhỏ thưa thớt người ở gần đó.

Nơi này cách chiến trường không xa cũng không gần, vừa có thể tránh khỏi bị người phát hiện lại vừa có thể nghe ngóng được chiều hướng trong thành bất cứ lúc nào.

Rất nhanh, tin tức thủy quân Đông Nam đầu hàng đã truyền ra xôn xao, ngay cả thị trấn nhỏ hoang vắng cũng có người bàn tán khắp nơi.

“Quả nhiên họ Liên không phải người được chọn, chẳng phải trước đó còn nói gì mà ‘Truyền ngôi họ Liên, hưng thịnh muôn đời’ sao, xem ra là giả dối hết.”
“Trước kia đều nói thủy quân Đông Nam dũng mãnh như thần thế nào, còn không phải bị đội quân Thiết Ngô và đội quân bình định đánh tè ra quần.

Liên thị vì tư lợi bản thân lại hại chúng ta chịu khổ, bây giờ khắp bãi tha ma đều là xác chết, giá cả dược liệu và lương thực ở gần đây cũng theo đó mà tăng cao, thật là nghiệp chướng mà.”
Liên Tư Thành nghe thấy những lời này, giận đến cắn răng nghiến lợi.

Đám ếch ngồi đáy giếng này thì biết cái gì, rõ ràng hắn trở thành hoàng đế, Thịnh Khang mới có thể tốt hơn.

Nếu không phải đám người Mộ Dung Bắc Uyên vẫn luôn dùng thủ đoạn gian xảo hại hắn không kịp phòng ngừa thì hắn đâu thể rơi vào kết cục này.

Từ khi đi tới nơi này, bọn họ đã tìm một nhà dân bỏ hoang để ở tạm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui