Sắc mặt Ngụy An trở nên nặng nề: “Có vẻ như điện hạ muốn thuyết phục bọn ta quy hàng, thật sự đã tìm nhầm người rồi.
Bên cạnh Ngụy mỗ không có ai, chỉ còn có tâm huyết này.”
“Tâm huyết?” Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu cười: “Tâm huyết của Ngụy tướng quân, có phải là phản bội đất nước, nối giáo cho giặc hay không?”
Sắc mặt Ngụy An tái nhợt: “ Không cùng chí hướng, thì không thể cùng nhau mưu cầu sự nghiệp.”
“Liên Tư Thành đã từng gây ra tội ác với Tùng Gia Lĩnh, người khác không biết, nhưng Ngụy tướng quân thì biết rất rõ.
Ngươi từng là môn sinh của thư viện Dụ Hòa, nhưng thư viện Dụ Hòa mưu lợi cá nhân, nhiều năm qua đã khiến cho vô số văn sĩ hàn môn không có cách nào nhập quan.
Sự máu lạnh ích kỷ của Liên thị, sớm đã khắc sâu vào xương máu, một người như vậy nếu như phong vương xưng đế, thì thiên hạ sẽ trở thành cái gì đây.”
Ngụy An mím chặt môi, không nói gì.
Mộ Dung Bắc Uyên cười nhạt: “Ngụy tướng quân cho rằng Liên Tư Thành còn có thể chống đỡ sao.
Còn chưa kể thất bại thảm hại trong mấy ngày trước của mấy vạn người dưới trướng của ngươi, ngay cả trong mấy trận thủy chiến, Liên Tư Thành cũng thua thảm hại.
Chính vì vậy hắn mới chần chừ không dám hành động, chỉ lo lại hao binh tổn tướng, nhưng ngươi có nghĩ, đội quân Thiết Ngô của La Tước ăn chay không? Các ngươi chỉ có ba vạn người muốn chặn La Tước, đúng là nói chuyện viển vông.”
“Thắng hay thua, phải thử mới biết được.”
“Nhà họ Liên tạo phản, chẳng qua là lo lắng phụ hoàng của ta sẽ ra tay với bọn họ, nên mới ngoan cố bảo toàn sinh mệnh, nhưng thủy quân Đông Nam vô tội, lôi kéo mười vạn người vô tội vào chuyện này, không sợ gặp quả báo hay sao?”
Ngụy An nắm chặt ngón tay, Mộ Dung Bắc Uyên nhướng mày.
“Không biết có phải Ngụy tướng quân gần đây đang cảm thấy đau đầu vì tình trạng mệt mỏi của binh sĩ?”
“Điện hạ, người…” Nguỵ An ngay lập tức cảnh giác.
Trong lòng hắn có chút hồi hộp: “Chẳng lẽ, ngươi đã lén làm gì rồi?”
“Các người đã bị hạ một loại độc dược mạn tính, nếu cứ như vậy thì sẽ chỉ ngày càng không chịu đựng được nổi gánh nặng, nhưng bản vương có thuốc giải, chỉ cần ngươi bằng lòng quy thuận bản vương, thì có thể cứu được mấy vạn người này.”
Ngụy An giận đến run cả người: “Ngụy mỗ cho rằng điện hạ là người quang minh chính đại, tại sao lại dùng thủ đoạn hiểm độc như vậy.”
Đôi mắt Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng: “Liên Tư Thành bất nhân bất nghĩa trước, bản vương thân là người họ Mộ Dung, sao có thể dung túng cho tội ác tày trời của hắn.
Ngụy An, ngày hôm nay nếu ngươi còn lương tâm thì chỉ cần nghĩ về những binh sĩ đã luôn theo ngươi.
Mấy vạn người trong ý niệm của ngươi bây giờ, khi ngươi nói ra rồi, bọn họ có thể sống tiếp mà không phải chịu đau đớn, sau này giang sơn bình định ngươi cũng sẽ không trở thành tội nhân thiên cổ.
Nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp đi hết con đường đen tối này, thì chỉ hại người hại mình thôi!”
Ngụy An ngắm chặt mắt lại, suýt chút nữa thì miệng tuôn ra máu.
“Thê tử và hai đứa con gái của ta, đều đang ở trong tay của Liên tướng quân.
Nếu như ta phản bội lại hắn, bọn họ nhất định sẽ chết!”
Mộ Dung Bắc Uyên mi mắt giật giật: “Còn có chuyện như thế sao?”
“Không phải chỉ có ta.
Trong số các vị phó tướng, chỉ cần trong nhà có người cưới vợ sinh con, thì gia quyến của bọn họ đều bị đem đến nơi đã được an bài từ trước.
Trước khi chiến trận kết thúc, thì không ai biết được người thân của bọn họ đang ở nơi nào.
Chủ ý của Liên tướng quân chính là để ngăn cản triều đình dùng họ thúc ép bọn ta, vì vậy hãy để hắn bảo vệ người nhà của bọn ta đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...