Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Nàng cũng không ngờ là quận chúa Minh Châu này lại có lá gan lớn đến vậy!
Ở trong quân doanh, dưới cái nhìn chằm chằm của Mộ Dung Bắc Uyên mà nàng ta còn dám làm ra chuyện thế này.
Quận chúa Minh Châu mất tập trung nói qua loa: “Thật ra cũng không có gì khác.
Chỉ là lần trước trong lúc vô tình đã nghe được điện hạ nói ngươi và ngài ấy có tình cảm khác thường, trong lòng ta thật ao ước.
Vốn dĩ cũng không tiếp nhận được, thế nhưng nghĩ tới chuyện ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nên ta cảm thấy ta nên chúc phúc cho các ngươi mới phải…”
Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, cơn buồn ngủ như dời núi lấp biển bao phủ tới.
Nàng lẩm bẩm: “Quận chúa, ta đột nhiên có chút buồn ngủ, muốn đi ngủ.”
Vừa mới nói xong câu này, nàng đã nằm nhoài trên bàn ngủ say sưa.
“Ây da, Triệu công tử sao có thể ngủ gục chứ, chẳng lẽ là uống say rồi à? Thảo Như, nhanh, ngươi mau đỡ công tử về nghỉ ngơi đi!”
Thảo Như lập tức hiểu ý đi tới bên người Triệu Khương Lan, dìu nàng đứng dậy.
Bọn họ đã sắp xếp được một chỗ, là kho hàng ở góc Đông Nam của quân doanh, một nơi bình thường không có ai hỏi đến.
Nơi đó vốn có hai, ba tên lính trông coi, nhưng cũng đã sớm bị quận chúa Minh Châu đuổi ra ngoài.
Thảo Như đỡ Triệu Khương Lan định vào bên trong kho, quận chúa Minh Châu ở phía sau nhắc nhở.
“Lanh lợi một tí, một lát nữa nên biết phải làm như thế nào rồi đi.
Bình thường hắn ở chung một phòng với Thần vương điện hạ, vì thế nên nếu trước khi đi ngủ điện hạ không thấy hắn, chắc chắn sẽ cho người đi tìm.
Đến lúc đó, ta sẽ tự mình dẫn theo điện hạ đến kho hàng!”
Thảo Như ra sức gật đầu.
May là Triệu Khương Lan tương đối gầy yếu, nàng ta rất nhanh đã đưa được người vào trong kho.
Hai người ngã xuống một chiếc giường đơn sơ bên trong kho, nàng ta vốn muốn cởi chiếc áo ngoài của Triệu Khương Lan.
Nhưng mà cũng không biết quần áo này của nàng là có chuyện gì, giống như là đã bị buộc chết vậy, làm thế nào cũng không cởi ra được.
Hơn nữa Triệu Khương Lan lại không thoải mái trở mình, Thảo Như lại lo lắng làm nàng tỉnh lại nên không dám làm ra động tác quá lớn.
Cũng chỉ có thể cắn răng, làm rối loạn cổ áo của nàng một tí.
Lại cởi quần áo của mình ra, nhìn sơ qua, khá là làm cho người ta phải suy nghĩ mơ màng.
Lúc này nàng ta mới cẩn thận nằm xuống bên cạnh Triệu Khương Lan, chỉ còn chờ tới bước quận chúa Minh Châu dẫn người tới.
Sau khi quận chúa Minh Châu tách ra khỏi bọn họ, tự mình về lại doanh trướng của mình.
Ước chừng hơn một canh giờ sau, Mộ Dung Bắc Uyên thật sự tìm tới.
Bởi vì Mộ Dung Bắc Uyên tìm khắp nơi cũng không thấy Triệu Khương Lan, vô cùng lo lắng quận chúa Minh Châu sẽ làm ra chuyện gì đó với nàng.
Hơn nữa Triệu Khương Lan đã uống một chén rượu, tửu lượng lại không quá tốt.
Lỡ như xảy ra chuyện gì, vậy thì chuyện lớn không ổn rồi.
Vẻ mặt hắn khó coi đi tới chỗ ở của quận chúa Minh Châu: “Quận chúa, muội có thấy Triệu Minh ở đâu hay không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...