Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Cứ như vậy, sau hơn mười ngày đi thuyền, mấy chiếc thuyền lớn đã thuận lợi đi vào trong khu vực sông mà triều đình quản lý.

Khi bọn họ vừa đến gần, lập tức có quân trinh sát đánh trống cảnh cáo.

Vốn dĩ quân dẹp loạn quân phản loạn triều đình cứ tưởng là thủy quân Đông Nam đến để gây hấn trước, đang định tập hợp binh lính để khai chiến.

Nhưng không ngờ rằng, thuyền của đối phương lại treo cao cờ trắng lên.

Vả lại cờ bay phấp phới, đặc biệt rõ ràng, mỗi chiếc thuyền đều treo cờ trắng.

Binh lính triều đình cứ nghĩ bản thân nhìn lầm, ra sức dụi dụi mắt.

Đến sau khi chắc chắn, thì liền vui mừng lớn tiếng hét lên: “Mau đi nói cho điện hạ biết, phe địch có mấy người đến đầu hàng rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe có mấy chiếc thuyền đến gần, vả lại còn giương cao cờ trắng có ý đầu hàng.


Sao hắn có thể ngồi im được chứ? Lập tức cưỡi ngựa phi nước đại đi ra ngoài, còn đi thuyền nhanh chóng tiến về phía trước nhất.

Từ đằng xa, người bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên gân cổ hỏi: “Các ngươi là ai? Sao lại đầu hàng?”
Sau khi Triệu Khương Lan nghe thấy, liền vẫy vẫy tay về phía đối diện: “Ta là Triệu Minh.”
Nhưng mà gió lớn, hình như bọn họ nghe không rõ.

Điền Tư Nhật đề nghị nói: “Hay là tất cả các người chúng ta cùng hét tên đệ, tiếng của mấy ngàn người, đối phương nhất định có thể nghe thấy, cũng không cần phải lo bọn họ ra tay bừa bãi đánh nhầm chúng ta.”
Triệu Khương Lan gật gật đầu.

Rất nhanh, Mộ Dung Bắc Uyên đã nghe thấy tiếng hét vô cùng lớn từ trên mặt sông truyền tới.

Bật lên trong tiếng gió và sóng, mấy ngàn binh lính đang hét đi hét lại hai chữ “Triệu Minh”.

Khoảnh khắc mà Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy, hắn cảm thấy chỗ trống trong tim của mình như được lấp đầy.


Triệu Minh… Là Khương Lan, Khương Lan của hắn quay lại rồi!
Người bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy hai chữ “Triệu Minh”, đột nhiên lại vui vẻ hẳn lên.

“Điện hạ, không lẽ là Triệu công tử dẫn người của thủy quân Đông Nam quay lại rồi sao, đây thực sự là quá lạ lùng rồi! Không biết bên trong có gian dối gì không? Hay là chúng ta cẩn thận chút đi, đề phòng mắc bẫy của địch.”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Liên Tư Thành sẽ không cho mấy ngàn người qua để nhận lấy cái chết đâu, có thể có bẫy gì chứ?”
Hắn cứ nhìn chằm chằm vào mấy chiếc thuyền đang tiến lại gần.

Lúc này đây, hắn liền hiểu được thế nào gọi là “Càng về đến quê lòng càng sợ hãi.”
Rõ ràng rất có khả năng Triệu Khương Lan sẽ ở trong một trong số những con thuyền đó, nhưng hắn lúc này lại không dám nghĩ nhiều, chỉ sợ hy vọng rồi sẽ thất vọng.

Chỉ khi nhìn thấy trên chiếc thuyền dẫn đầu, có một bóng dáng quen thuộc đứng ở mũi thuyền không ngừng vẫy tay với hắn.

Mắt của Mộ Dung Bắc Uyên lập tức đỏ lên.

“Ngươi nhéo mạnh bổn vương một cái đi!”
Người bên cạnh liền bị dọa một cái: “Thế này sao được? Người là thân ngọc mình ngà mà.”
“Nhanh lên!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui