Có nhiều người nghĩ rằng để Triệu Khương Lan đi đổi người là rất không hợp lý, thế nào cũng phải giao một người ra để đi làm con tin, vẫn là bị người khác khống chế.
Nhưng những binh lính đến từ thành Mật Đình đều kiên quyết cho rằng, Triệu Khương Lan nên đứng ra, để đổi quận chúa Minh Châu về.
Bọn họ không hài lòng nói: “Lúc trước quận chúa Minh Châu không muốn đi mua thuốc, không phải là Triệu đại phu bắt người ấy đi bằng được sao, bây giờ quận chúa đi rồi, lại không may rơi vào chỗ nguy hiểm, không lẽ Triệu đại phu không cần chịu trách nhiệm sao?”
“Đúng rồi đó, Triệu đại phu lại là nam nhi.
Thân là nam nhi thì làm gì có lý do để nữ nhi phải chịu nguy hiểm, với lại theo ý của đối phương, rõ ràng người họ muốn tìm là Triệu đại phu mà.
Quận chúa chẳng qua là người không may bị liên lụy mà thôi, dù như thế nào thì Triệu đại phu cũng không nên đứng nhìn!”
Mai Hương ở bên cạnh của Triệu Khương Lan, nghe thấy lời này vô cùng tức giận.
“Quận chúa bị người ta bắt đi, không phải là bởi vì bản thân bọn họ không cẩn thận hay sao? Nếu đã biết tình hình hiện giờ nguy cấp, thì các binh lính nên đi theo quận chúa như hình với bóng mới đúng, cũng không nên để người ấy ở với người lạ một mình.
Bây giờ người ấy xảy ra chuyện rồi, lại muốn công tử nhà ta đi đổi người, làm gì có lý lẽ như vậy chứ!”
“Nhưng thân phận của công tử nhà ngươi làm sao có thể so được với quận chúa Minh Châu? Trên thư này nói rõ rồi, chỉ cần Triệu công tử đồng ý đi đổi người, thì bọn chúng sẽ thả quận chúa Minh Châu bình an trở về, tuyệt đối không làm khó, Triệu công tử, người biết nặng nhẹ mà đúng không?”
Mai Hương nghe thấy lời này liền giận run người.
Cái gì mà thân phận công tử nhà nàng ấy không bì được vị quận chúa kia chứ? Bọn họ vốn dĩ cái gì cũng không biết!
Chủ tử của nàng ấy lúc trước là hoàng hậu của một nước, lúc này lại là vương phi của Thịnh Khang, nói sao thì địa vị cũng cao hơn vị quận chúa kia.
Bây giờ chẳng qua là vì che giấu người khác, không tiện nói ra thân phận thật của mình.
Bọn họ hay lắm, suốt ngày cứ lấy thân phận ra nói chuyện, ai cũng có thể chèn ép chủ tử rồi.
Nghe thấy những lời kinh khủng bên tai, Triệu Khương Lan mệt mỏi vuốt vuốt lông mày.
Làm sao đây?
Nếu như nàng thực sự ngồi im thờ ơ, sẽ có gần một phần ba binh lính trong doanh trại này không chịu để yên cho nàng.
Một khi mà vị quận chúa kia có chuyện, Hạ Chiêu vương ở cách đây không xa cũng sẽ nổi giận.
Nếu như ông ta vì thế mà giận lây sang Mộ Dung Bắc Uyên, giận lây sang triều đình, không phối hợp với chuyện đàm phán hòa bình sau này, đối với Mộ Dung Bắc Uyên mà nói chỉ là khó càng thêm khó.
Nhưng nếu nàng đi rồi, Mộ Dung Bắc Uyên nhất định sẽ rất lo lắng, rất tự trách.
Bất luận là cách nào, Triệu Khương Lan đều cảm thấy vô cùng dằn vặt.
Nhưng mà nói thật lòng thì, nàng có chút áy náy với quận chúa Minh Châu.
Suy cho cùng, quận chúa Minh Châu vốn dĩ không muốn đi ra ngoài mua thuốc hôm nay.
Nếu như không phải bản thân khăng khăng bắt nàng ta phải đi, thì nàng ta cũng sẽ không phải gặp nguy hiểm như bây giờ.
Mai Hương nhỏ tiếng nói: “Chủ tử, hay là để nô tỳ thay người đi đi.
Nô tỳ cảm thấy, đối phương nhất định sẽ không biết ai mới là Triệu Minh thực sự.
Nếu như nô tỳ cứ kiên quyết nói bản thân là Triệu Minh, thì bọn chúng cũng không cách nào có thể kiểm chứng được.”
“Ngươi cảm thấy bọn chúng không cách nào kiểm chứng sao?”
Triệu Khương Lan lắc lắc đầu: “Vu y có thể nói chuyện với con vật, bởi vậy bọn chúng sẽ nghĩ mọi cách để kiểm chứng thân phận của Triệu Minh, nhất định không qua ải dễ dàng như vậy đâu.
Với lại trên thư có nói, nếu dám giả mạo, thì quận chúa Minh Châu sẽ gặp nguy hiểm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...