“Người còn chưa đi, sao lại biết là mua không được? Người cũng là đại phu, cũng nên hiểu rằng chậm trễ thêm một ngày, cho dù là chậm trễ thêm mấy canh giờ, vết thương bọn họ cũng có thể có sự thay đổi.
Mà từ sau khi người đến đây, chưa từng giúp bất kỳ ai băng bó cả.”
Triệu Khương Lan lúc này chỉ cảm thấy có một cục tức trong lòng, không nói ra không được.
“Đúng, người nói mình là nữ nhân, cho rằng nam nữ khác nhau bởi vậy không muốn giúp họ băng bó.
Nhưng mà người nhìn những người ở phía sau này xem, họ cũng là nữ đại phu mà.
Tại sao bọn họ làm được mà người lại làm không được.
Thân là đại phu, thì trong mắt chỉ nên có mỗi bệnh nhân, không phân biệt nam hay nữ.”
Quận chúa Minh Châu nghiến răng nói: “Bọn họ chỉ là những nữ đại phu bình thường, nhưng bổn công chúa thân ngọc mình ngà, sao lại có thể đem đi so sánh với họ được chứ, đây rõ ràng là hai chuyện khác nhau.”
“Nếu như người thật sự để ý như vậy, thì chi bằng đi về nhà đi, không cần phải tiếp tục ở lại đây chịu khổ cực nữa.”
“Ta không về, tại sao ngươi lại cứ đuổi ta về! Rõ ràng là ta cũng đem nhiều vị thuốc qua như vậy, con người này của ngươi sao lại không biết biết ơn vậy!”
Bởi vì đa số những người trong quân doanh này đến từ thành Mật Đình, cũng là địa bàn của Hạ Chiêu vương.
Đối với quận chúa Minh Châu này, bọn họ cũng vì thân phận của nàng ta mà ra mặt bảo vệ.
“Đúng vậy, quận chúa mang nhiều vị thuốc qua đây như vậy, bọn ta đều rất cảm kích quận chúa, làm gì có lý do đuổi người ấy đi.”
“Đúng vậy, ngươi nghĩ quận chúa cũng giống như ngươi, là một đại phu không thân không phận hay sao, người ta là con gái của vương gia, có chỗ nào giống ngươi đâu.
Lúc trước thì nói có thể điều khiển chim thú, nhưng hôm nay không phải lại để cho bọn ta bị một đàn quạ vây đánh hay sao, nếu như ngươi thật sự có năng lực, thì mấy người bọn ta cũng đâu xui xẻo như vậy.”
Bên cạnh có người nghe thấy những lời này, liền ấm ức thay cho Triệu Khương Lan.
“Các ngươi nói Triệu công tử như thế thật là quá đáng lắm rồi đó.
Lần trước thật sự là Triệu công tử tìm quạ đến để giúp chúng ta, nhưng mà hôm nay trên mặt sông hỗn loạn như vậy, người ấy lại ở hậu phương, không có cách nào giúp đỡ cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa, những người bị thương trước giờ đều là do Triệu công tử chăm sóc.
Người ấy cực khổ như vậy lại còn bị các ngươi chửi bới, có phải khiến người ấy đau lòng không!”
Hai bên cứ như vậy mà cãi nhau, Triệu Khương Lan cảm thấy nhức đầu vô cùng, muốn quay người rời đi.
Mộ Dung Bắc Uyên lúc này đang nghiên cứu học tập binh pháp, thì có người từ phía ngoài chạy vào nói: “Điện hạ, Triệu công tử và quận chúa Minh Châu cãi nhau rồi.”
Triệu Khương Lan khoan dung với quận chúa Minh Châu như vậy, nàng ấy cãi nhau với người ta, thì chắc là xảy ra chuyện gì rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên sải bước đi ra ngoài, liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Khương Lan.
Các binh lính bên cạnh cứ không ngừng la hét ầm ĩ, hắn liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thấy Mộ Dung Bắc Uyên bước ra, tất cả mọi người đều im lặng trở lại.
Một nha hoàn đi bên cạnh quận chúa Minh Châu mở lời trước tiên: “Điện hạ, vị Triệu công tử này không biết là có chuyện gì, lại muốn công chúa nhà nô tỳ rời đi.
Quận chúa một lòng lo nghĩ cho các chiến sĩ, đặc biệt mang những vị thuốc có ích đến đây, lại nhận lấy sự đối xử như vậy, nô tỳ cũng thấy ấm ức thay cho quận chúa.”
Triệu Khương Lan thực sự cũng lười cãi nhau với nàng ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...