Nhưng nếu không làm như vậy, mà lấy những binh lính khỏe mạnh đi làm mồi nhử, thì sẽ mất nhiều hơn được.
Rõ ràng chỉ là đánh một trận, mà những ngày trước đây và những ngày sau này, đã có những thay đổi long trời lở đất.
Nếu như nói khi có chiến tranh, nhiều người đều cười nói vui vẻ, không cần lo nghĩ.
Bây giờ, bầu không khí ở cả cái doanh trại này cũng có chút nặng nề.
Cho dù hôm nay bọn họ là người chiến thắng, nhưng cũng không thấy vui vẻ gì nhiều.
Triệu Khương Lan dẫn đám đại phu đi chữa trị cho những người bị thương, còn có không ít người không cách nào chữa trị được, thi thể chỉ có thể bị bỏ lên cáng, đem đi thiêu hoặc là đi chôn.
Quận chúa Minh Châu trước đây thực sự có chút nghiên cứu về y thuật, nhưng bây giờ thấy nhiều người bị thương như thế, đặc biệt là có rất nhiều người bị thương là nam nhân.
Nếu như muốn chữa trị cho bọn họ, thì phải cởi trần.
Nàng ta chịu không nổi nghiến răng, không dám tiến về phía trước.
Triệu Khương Lan thấy nàng ta khó xử, có chút không hiểu.
Quận chúa Minh Châu một mực từ chối, nói đùa cái gì vậy chứ, nàng ta cực khổ lắm mới khiến Mộ Dung Bắc Uyên đồng ý cho bản thân ở lại đây.
Nếu như mới đánh có một trận mà đã quay về, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên không biết xem nàng ta là cái gì nữa.
Nàng ta chỉ đành khó chịu không vui nói: “Ta đi ra đằng sau nấu thuốc cho bọn họ, như vậy được rồi chứ gì.
Triệu Khương Lan không nói gì, quận chúa Minh Châu cũng có chút không vui rời đi.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy cảnh này, đi qua hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.
Triệu Khương Lan rất muốn nói, nhưng lại kìm lại không nói.
Hắn nhìn thấy Triệu Khương Lan đầu đầy mồ hôi, lấy ra một cái khăn tay giúp nàng lau sạch.
Ánh mắt của hắn đau lòng không ngớt: “Hôm nay trong chốc lát lại có thêm nhiều người bị thương như thế, cực khổ cho nàng rồi.”
“Là một đại phu, cứu người trị thương là trách nhiệm của bọn thiếp rồi, không có cực hay khổ gì cả.
Chàng không cần quan tâm thiếp, cứ đi chuẩn bị chiến thuật cho trận sau đi.
Hôm nay Liên Tư Thành hao tốn sức lực, chắc hẳn gần đây sẽ không chủ động xuất chiến đấu.
Nhưng mà lần sau, muốn dùng cách giống vậy để lừa bọn chúng mắc bẫy, thì không dễ dàng như vậy nữa rồi”
Mộ Dung Bắc Uyên gật gật đầu: “Ta biết rồi, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mà”.