Huống hồ bọn họ ở đây thực sự là thiếu đại phu.
Dù có Triệu Khương Lan, Giang Dương, và các đại phụ ở nơi này thì vẫn chưa đủ.
Nếu như sau này chiến trường ác liệt, có lúc còn không thể ước chừng được số người bị thương, thì dĩ nhiên càng có nhiều người am hiểu y thuật thì càng tốt.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Mộ Dung Bắc Uyên, quận chúa Minh Châu liền chủ động bày tỏ thái độ.
“Điện hạ, không phải chỉ có nam nhân như người mới muốn bảo vệ quốc gia, tiểu nữ tuy rằng là nữ, nhưng cũng lại có một trái tim nhiệt huyết như vậy, huynh cứ cho ta một cơ hội đi! Ta đảm bảo sẽ chú ý đến an nguy của bản thân, không liên lụy tới huynh đâu.
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên mới gật gật đầu.
“Vậy được thôi, muội tạm thời có thể ở lại đây.
Nhưng mà nếu nửa đường mà muội cảm thấy quá cực khổ rồi, thì cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào, bổn vương tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng!”
Nàng ta vô cùng kiên quyết: “Ta tuyệt đối sẽ không rời đi đâu, điện hạ có thể, thì ta cũng có thể!”
“Quận chúa cả đường đi ngựa đến đây, nghĩ chắc cũng đã mệt rồi.
Tạm thời vẫn chưa khai chiến, cũng không cần muội phải quá lao lực, để bổn vương cho người dẫn nàng lui xuống nghỉ ngơi nha”
Lúc này quận chúa Minh Châu mới hài lòng đi theo người bên cạnh ra ngoài, Triệu Khương Lan nhìn theo bóng lưng của quận chúa rời đi.
Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Lúc trước chàng đã từng gặp mặt quận chúa Minh Châu chưa?” Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ, nhớ lại.
“Chắc tầm ba bốn năm trước, quận chúa Minh Châu đi cùng Hạ Chiêu vương vào trong kinh thành, gặp mặt phụ hoàng.
Ở buổi yến tiệc trong cung, ta và muội ấy cũng có duyên gặp mặt mấy lần.
“Như vậy….
nàng ta là tiểu nữ nhi của Hạ Chiêu vương?”
“Không sai, đáng ra con gái của chư hầu thì nên được phong là huyện chúa.
Nhưng mà có một lần phụ hoàng đi xuống Giang Nam có đi ngang thái ấp của Hạ Chiêu vương, vị huyện chúa này cứ đi theo người, lại rất giỏi tài nghệ, ấn tượng của phụ hoàng đối với muội ấy rất sâu đậm, còn đặc cách tấn phong muội ấy làm quận chúa.
Trong rất nhiều con gái của của chư hầu, muội ấy là người duy nhất có thân phận là quận chúa.
Triệu Khương Lan không nhịn được mà hỏi: “Thấy dáng vẻ của nàng ta, chắc là vẫn chưa thành thân hả?”
Mộ Dung Bắc Uyên khế lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa.
Nhưng hễ là quận chúa, hoặc là thế tử muốn lấy vợ gả chồng, đều phải báo lại cho triều đình, không dám tự mình quyết định hôn nhân.
Mấy năm nay ta chưa từng nghe có tin tức quận chúa Minh Châu thành thân, vả lại tuổi của muội ấy vẫn chưa lớn, hình như nhỏ hơn chúng ta hai ba tuổi, chắc là vẫn chưa tới lúc phải gấp gáp chuyện thành thân đâu.
Triệu Khương Lan nhíu mày, cố ý liếc hắn một cái.
“Nếu như người ta đã là nữ nhân chưa thành thân, vậy thì chàng phải cách xa nàng ta một chút.
Suy cho cùng, chàng cũng là người đã có thể tử ở nhà rồi, phải biết nghiêm khắc kiềm chế bản thân”
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới hiểu ra khi nãy Triệu Khương Lan hỏi một tuồng vậy là vì mục đích gì.
Hắn liền giơ ngón tay lên, muốn thề với trời.
“Ngoài nàng ra, ta tuyệt đối sẽ không để mắt tới những nữ nhân khác, xin nàng đừng ghen, cũng xin đừng dọa nạt ta.
Nếu như nàng không vui, thì ta sẽ đi bảo muội ấy đi là được rồi.
“Vậy thì cũng không cần, chàng không thấy người ta một lòng muốn ở lại hay sao.
Vả lại nàng ta là đại phu, ở lại dĩ nhiên là có ích rồi.
Thiếp cũng không có ích kỷ đến mức như vậy, nhưng mà nhắc nhở chàng một lần, cho trong lòng chàng có tính toán trước mà thôi”
Mộ Dung Bắc Uyên khóc cười không xong: “Ta với quận chúa Minh Châu trước giờ tổng cộng gặp mặt có mấy lần, muội ấy tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ gì với ta đâu.
Ta cũng không định có thêm tâm tư gì với muội ấy, bởi vậy nàng hoàn toàn không cần lo lắng đâu”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...