Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Mộ Dung Bắc Uyên nghe xong thì hiểu ý nàng muốn nói và bỗng bật cười: “Ý của nàng là muốn khiến đàn quạ đen tới phá đám sao?”
Triệu Khương Lan nhướng mày: “Không phải hắn muốn lợi dụng vết tích thần linh để tẩy trắng hành động xấu xa của mình sao? Vậy thì ta sẽ giúp đỡ hắn đạt được mục đích.
Hiện tại quân đội hai bên đang ở phía đối lập nhau và chưa đánh nhau, nhưng tâm lý của hai bên cực kỳ quan trọng.
Nếu ngay từ đầu chúng ta có thể gây ra động tĩnh khác thường trong thủy quân Đông Nam, để bọn họ không còn kiên quyết một lòng với Liên Tư Thành, thì khi đó chúng ta cũng sẽ dễ dàng tấn công bọn họ hơn.
“Nàng muốn đi núi Ô Đề?”
“Đúng vậy.”
Mộ Dung Bắc Uyên tính toán một chút: “Từ đây đi đến đó, ngựa chạy nhanh mấy thì ước chừng cũng phải mất hai ngày.
Nhưng mà trước khi nghi lễ tế thần diễn ra, Liên Tư Thành vì muốn tạo ra sự danh chính ngôn thuận cho bản thân, nên hắn sẽ không làm bất cứ hành động gì quá đáng.
“Không sai.
Ta thậm chí còn nghĩ ra một ý tưởng, bởi vì theo ta dự đoán thì ta có thể chỉ huy được một đàn quạ đen, cho nên nếu ta khiến đàn quạ đen đó bay qua trong nghi lễ tế thần và để lại một thứ tương tự như một tín vật, trên đó có viết một dòng cảnh báo về Liên Tư Thành, nói không chừng sẽ khiến hắn kiêng dè và sợ sệt.
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy ý kiến này rất hay, nên đã sai người đi mua một ít vải lụa, rồi đem những tấm lụa này cắt thành những hình thù không to không nhỏ, sau đó tìm một sư gia có chữ viết đẹp trong quân đội để viết lên trên những tấm lụa đó một cách nền nốt và tinh xảo.
Vì thời gian có hạn, nên chỉ kịp viết một, hai trăm tấm, nhưng mà Triệu Khương Lan cảm thấy như vậy là đã đủ roi.
Năng mang theo những tấm lụa đã được chuẩn bị xong, rồi cùng Mộ Dung Bắc Uyên đến núi Ô Đề.
Khi cả hai vừa đến chân núi Ô Đề, thì đã nghe thấy tiếng quạ kêu.
Họ phi ngựa vào núi, càng vào bên trong thi đúng là càng thấy nhiều qua.
Triệu Khương Lan ngẩng đầu lên và hướng lên cành cây cao nơi bầy quạ đậu mà huýt sáo vài tiếng thật to.
Những con quạ đen ào ào bay xuống và vây quanh Triệu Khương Lan.
Thừa dịp bồn bề xung quanh vắng lặng, Triệu Khương Lan đã mở miệng nhờ những con quạ giúp đỡ.
“Hiện tại có một chuyện ta cần các ngươi giúp đỡ.
Hai ngày nữa, Lăng Thủy ở phía Nam sẽ có một nghi lễ tế thần.
Hy vọng các ngươi có thể tìm cách phá hỏng buổi lễ tế đó và đem những thứ này thả xuống vào trong quân đội của bọn họ.
Triệu Khương Lan giơ tấm lụa trong tay lên, ngay khi nàng tung tấm lụa lên trời, bầy quạ đã khéo léo dùng miệng giữ lấy tấm lụa.
Chẳng mấy chốc hàng trăm tấm lụa đều được bầy quạ lớn chia ra và quặp lấy.
Nhìn thấy bọn họ phối hợp ăn ý như vậy, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên lại càng thở dài.
Đúng là vương phi của hắn có sức mạnh trời cho, vượt quá giới hạn của người bình thường.
Triệu Khương Lan lại nói với đàn quạ một lần nữa, một con quạ cầm đầu có kích thước tương đối lớn lượn qua lượn lại vài lần trên đầu Triệu Khương Lan và không ngừng kêu to.
Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng hỏi: “Nó nói cái gì?”
Triệu Khương Lan giải thích: “Vừa rồi con quạ này hỏi ta rằng, những chuyện ta muốn chúng làm có làm hại cho dân chúng không, bởi vì người dân địa phương thường thờ cúng chúng, nên chúng sẽ không làm những việc có hại cho người dân địa phương.”
Mộ Dung Bắc Uyên đã rất xúc động khi nghe điều này.
Ngay cả loài quạ cũng biết chăm sóc người dân địa phương và bảo đáp ân tình của họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...