Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
“Con còn đi Giang Nam một chuyển sao?” Chiêu Vũ đế ngồi thẳng dậy: “Vậy hãy nói cho trẫm biết ở Giang Nam đã xảy ra những chuyện gì.”
“Nhi thần nghĩ rằng Liên Tư Thành đang vạch kế hoạch vì việc lớn, ý đồ là muốn tạo phản”
“Con nói cái gì?”
Chiêu Vũ đế trợn to hai mắt: “Tạo phản, làm sao con biết?”
“Nhi thần có một vài người bạn ở Giang Nam.
Họ nói với con rằng trong thời gian này ở trong thành Vô Tuyết có không ít phú thương đều bị cùng một thế lực nào đó làm cho mất hết của cải, sau đó tài sản kếch xù của bọn họ cũng đều bị người khác âm thầm dời đi.
Vì để điều tra sự thật, nhi thần đã đóng giả làm một công tử nhà giàu tiêu xài hoang phí ở thành Vô Tuyết, kết quả là đã thu hút được kẻ đó.
“Thực ra đối phương đã dùng thứ gì đó tương tự như Ngũ thạch tán để đầu độc tâm trí nhi thần, một khi uống trong thời gian dài thì sẽ bị nghiện.
Nhi thần bèn tương kế tựu kế, khiến đối phương lầm tưởng mục đích của bọn chúng đã thành công bằng cách nhi thần đồng ý ký vào giấy nợ mười vạn lượng.
Nhưng thật ra đây là cho vay nặng lãi, mấy ngày sau thì lãi mẹ đẻ lãi con, thời gian càng lâu thì số nợ phải trả càng nhiều.
Bọn họ còn đem nhi thần nhốt lại, nhưng trước khi nhi thần trốn thoát, nhi thần đã nhìn thấy trên cổ tay của người canh gác có vật này.”
Hắn đem thẻ bài đeo ở tay đã thu thập được và thuốc của Từ Vinh Mộc cho đều đưa ra cho Chiêu Vũ đế.
Chiêu Vũ đế nhìn chằm chằm vào thẻ bài đeo ở cổ tay và chầm chậm siết chặt bàn tay lại: “Đây là thẻ bài đeo cổ tay của Tả Đại Quân, Liên Tư Thành làm sao dám làm như vậy!”
“Phụ hoàng hẳn vẫn còn nhớ nhi nhần đã từng nói qua với người là, nếu như không có sự cung cấp của triều đình, thì thủy quân Đông Nam muốn g góp quân lương thì chỉ còn cách thông qua vơ vét của cải từ dân chúng.
Nhưng mà bọn họ sợ sẽ khiến muôn dân oán than, cho nên đã ra tay với phú thương ở đại phương, đây là biện pháp vừa chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, mà lại vừa mang lại hiệu quả cao nhất”
Hắn dừng lại một lát, giọng điệu càng trở nên nghiêm túc: “Còn một điều nữa, tại một thôn làng ở bờ biển ngoài thành Vô Tuyết, nhi thần đã nhìn thấy một khối đá ngầm mà người dân trong vùng gọi là vết tích của thần linh, trên khối đá ngầm đó có viết tám chữ
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thẳng vào mắt của Chiêu Vũ đế, biểu hiện trên gương mặt vẫn không thay đổi và nói tiếp: “Trao ngôi họ Liên, Vĩnh Xương vững mạnh “Toàn lời xằng bậy!”
Chiêu Vũ đế tức giận đến mức đôi môi như đang run lên, hắn đem nghiên mực trên bàn ném thẳng xuống đất, cả người thở hổn hển.
“Liên Tư Thành này giỏi lắm, thứ hắn muốn nào chỉ là binh quyền, thì ra cuối cùng là đang để mắt tới ngai vàng của trầm!”
Tuy nhiên, bây giờ Trữ Quốc công đã chết rồi, có vẻ như người có khả năng kiềm chế được Liên Tư Thành, trong cả Kinh Thành chỉ còn mỗi Mộ Dung Bắc Quý.
Chiêu Vũ đế nheo mắt lại, dặn dò nội thị: “Đi xem Thái tử đang ở đâu.
Trẫm có chuyện muốn hỏi hắn.” Ngay sau đó, Mộ Dung Bắc Quý được mời đến.
Khi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên đã quay trở lại, vẻ mặt của hắn có chút thay đổi.
“Sao đột nhiên tử ca lại trở về rồi? Trước đây bổn vương còn lo lắng huynh đến Vinh Dương sẽ gây ra họa lớn nào đó.”
Mộ Dung Bắc Uyên hờ hững liếc hắn một cái: “Không nhọc công thái tử quan tâm, bổn vương này biết mình đang làm gì.
Thay vì cả ngày nhìn chằm chấm vào người khác, thái tử tự biết bản thân đang làm gì.
Thà Thái tử suy nghĩ cho tình hình của bản thân, còn hơn nhìn chăm chăm vào người ngoài đấy” Mộ Dung Bắc Uyên giận tái mặt, nói: “Tứ ca, đây là có ý gì?”
Chiêu Vũ đế cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
họ, hắn ta lạnh lùng nhìn Mộ Dung Bắc Quý, “Con có biết Liên Tư Thành đã sắp xếp gì ở Giang Nam không? Trẫm đã yếu cầu hắn quay về Kinh Thành càng sớm càng tốt.
Hắn không tuân theo thì thôi, trái lại còn lén lút nhiều lần làm những chuyện mờ ám.
Lẽ nào thật sự hắn đang có âm mưu gì khác sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...