Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Mộ Dung Bắc Hải có hơi bất ngờ: “Vậy nên Hoàng hậu thật sự hiện tại lại là một cô nương đến từ một gánh hát, mà Lý Mặc hoàn toàn không hay biết.”
“Đúng vậy, muội không chắc chuyện này có thể giấu giếm được trong bao lâu, nhưng đây là biện pháp tốt nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra”
“Vậy các muội có định thông báo chuyện này cho phụ hoàng không?” Triệu Khương Lan lắc đầu: “Muội không dám mạo hiểm như vậy, cho nên sau này muội sẽ ở lại Sơn Vương phủ với thân phận Triệu Minh”
“Như vậy cũng được, lúc ấy ta tự mình để Uyên Nhi rời kinh, phụ hoàng đã nổi giận đùng đùng, thậm chí cả Hoa quý phi cũng bị liên lụy.

Nhưng tại lâu như vậy các muội mới trở về, là vì phải dừng lại vì chuyện khác nữa à?”
Triệu Khương Lan nhớ tới tình hình gần đây ở Giang Nam và kiềm chế biểu hiện của mình.

“Tam ca, chuẩn bị sẵn sàng đi, sắp có phản loạn rồi!”
Trong cung thành Thịnh Khang, Mộ Dung Bắc Uyên được đưa đến gặp Chiêu Vũ đế.

Hai cha con đã mấy tháng rồi không gặp, khi nhìn thấy nhau, cả hai đều im lặng trong chốc lát.


Mộ Dung Bắc Uyên quỳ xuống, mở miệng trước: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
Chiêu Vũ đế nhìn hắn một lúc, rồi yếu ớt hỏi: “Con trở về một mình, hay có mang theo Triệu Khương Lan trở về?”
Mộ Dung Bắc Uyên chớp chớp mắt: “Nhi thần một mình hồi kinh”
Trước đó Chiêu Vũ để đã nhận được tin, nên hắn ta biết rằng Hoàng đế của Vương triều Vinh Dương đã thuận lợi thành hôn và hoàng hậu chính là Công chúa Nhã Lan của Vương triều Thịnh Khang.

Vì vậy hắn ta đã dự đoán trước được rằng lần này Mộ Dung Bắc Uyên sẽ trắng tay trở về.

Nhưng vì đã lâu không thấy Mộ Dung Bắc Uyên trở về Thịnh Khang, hắn ta không thể không lo lắng Mộ Dung Bắc Uyên sẽ có thể làm chuyện gì đó ngu xuẩn hoặc một thân một mình bị người khác âm thầm ám sát.

Chiêu Vũ đế hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Trẫm đã làm đủ mọi cách cho người đến ngăn cản con, nhưng con vẫn khăng khăng muốn đi.

Bây giờ bị vỡ đầu chảy máu rồi thì đã biết hối hận chưa hả?”

Mộ Dung Bắc Uyên buồn rầu trả lời: “Phụ hoàng nói không sai, là nhi thần lúc đó không hiểu sự khổ tâm của phụ hoàng mà tùy tiện ngông cuồng làm bậy, bây giờ nhì thần đã biết mình sai rồi”
Chiêu Vũ đế không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại dễ dàng nhận sai như vậy, hắn ta có chút nghi ngờ nên hỏi lại: “Con thật sự biết mình sai và cũng biết hối hận rồi sao? Nhưng trước đây con vẫn luôn mồm luôn miệng nói đời này của con không thể không có Triệu Khương Lan, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ rồi?”
“Bởi vì nhi thần đã gặp Triệu Khương Lan ở Vinh Dương.

Sau khi trải qua một cuộc nói chuyện sâu sắc, chúng con đều biết rằng không có cách nào có thể thay đổi được tình trạng hiện nay, tốt hơn là nên buông tay và cho nhau tự do”
Nghe những gì hắn nói, gương mặt của Chiêu Vũ đế lộ ra vẻ vui vẻ yên tâm.

Hắn ta cũng không muốn nhắc lại những sai lầm vô lễ vô phép mà Mộ Dung Bắc Uyên đã mắc phải trước đây.

“Như vậy thì tốt rồi.

Mộ Dung Bắc Uyên không muốn tiếp tục nói về Triệu Khương Lan nữa, vì vậy hắn lập tức nói về Liên Tư Thành.

“Chẳng giấu gì phụ hoàng, lần này nhi thần ở lại bên ngoài cung lâu như vậy không phải là vì chúng con chỉ đi đến Vinh Dương.

Mà chúng con còn tới Giang Nam một chuyển, là vì muốn nghe ngóng những chuyện liên quan đến thủy quân Đông Nam..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui