Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Tên binh lính đó quan sát hắn một hồi lâu, sau đó không khỏi thốt lên: “Ái chà, dáng dấp của tiểu tân nương này rất vạm vỡ đó nha, lại còn cao lớn như vậy, xem ra còn to con hơn cả tân lang ngươi nữa đấy.

Cưới một người vợ như vậy thì ngươi dạy dỗ nàng ta thế nào đây?”
Triệu Khương Lan ngượng ngùng cười gượng gạo: “Không giấu giếm gì quan gia, nói thật ta và nương tử quen biết nhau cũng nhiều năm rồi, nhưng tới giờ ta vẫn có hơi chút sợ hãi nàng ta đấy”
Nghe nàng nói như vậy, các binh lính còn lại đều bật cười ha hả.

Sau khi xác nhận rằng kiệu hoa không có vấn đề gì thì tên binh lính kiểm tra lại nhìn Mộ Dung Bắc Uyên và nói: “Không phải ngươi cũng nên cởi khăn tân nương ra đi sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên căng thẳng, nắm chặt các ngón tay của mình lại, chẳng ngờ bên cạnh có người ngăn cản và cất tiếng nói: “Này, không cần dâu.

Nàng ta không thể là nữ nhân đang bị truy nã kia được.

Ngươi không nhìn thấy dáng dấp nữ nhân bị truy nã thế nào sao? Nữ nhân đó vừa gầy vừa nhỏ, chắc chắn không thể nào có dáng dấp vạm vỡ như vậy được!”
Tên binh lính kiểm tra nghe thấy cũng thấy có lý, cho nên xua tay và bảo: “Được rồi, được rồi.

Ngươi ngồi lên kiệu hoa lại đi.


Cho bọn họ đi!”
Triệu Khương Lan vội vàng cảm ơn, còn sai người tặng cho họ một ít kẹo cưới, sau đó mới tiếp tục khua chiêng gỗ trống rời đi.

Nhìn thấy bọn họ đã ra khỏi thành, Thanh Đào thở phào nhẹ nhõm rồi dẫn người thân cận quay về.

Đoàn người rước dâu lắc lư lảo đảo đi ra khỏi thành, sau khi đã cách xa khỏi thành một đoạn, bọn họ vốn định tìm một nơi kín đảo để bỏ lại chiếc kiệu hoa, thì ai ngờ có một đám người đột nhiên xông vào trước mặt, đám người đó đang đi về hướng thành Vô Tuyết.

Triệu Khương Lan ngồi trên ngựa, đôi bên gần nhau đến mức không có cách gì trốn tránh được.

Lúc sắp sửa chạm mặt nhau, Triệu Khương Lan nheo mắt lại.

Bởi vì người đứng đầu không phải ai xa lạ, mà chính là kẻ đã lâu không gặp Liên Tư Thành!
Các ngón tay của nàng siết chặt dây cương, trong lòng thầm nói Liên Tư Thành đừng nhận ra nàng.

Khi Liên Tư Thành và đám người của hắn nhìn thấy đoàn rước dâu thì cũng giảm tốc độ lại.


Ngay cả đến sát gần, Liên Tư Thành còn ra lệnh dừng lại.

Hắn tò mò nhìn Triệu Khương Lan, lòng bàn tay của Triệu Khương Lan đều là mồ hôi lạnh, nàng ép bản thân phải thật bình tĩnh.

Nàng giả vờ không quen biết gì đến Liên Tư Thành, quay sang nở nụ cười và tán gẫu với Liên Tư Thành: “Vị đại ca này sao đột nhiên dừng lại rồi? Có phải muốn xin bọn ta ít kẹo cưới để lấy hên đúng không? Được rồi, được rồi… “
Triệu Khương Lan từ phía sau cầm ra một giỏ đầy kẹo cưới và đưa qua phía Liên Tư Thành: “Cho các ngươi mấy thứ này, không cần khách sáo!”
Liên Tư Thành khinh thường bật cười chế nhạo một tiếng, dùng một tay hất tung cái giỏ: “Ai thèm ăn kẹo cưới.

của ngươi, cút sang một bên, đừng chắn đường của bọn ta!”
Nói xong, hắn lại giương roi thúc ngựa và mang theo đám thuộc hạ đằng sau rời đi.

Đến khi nhìn thấy bóng dáng bọn họ dần dần biến mất, Triệu Khương Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Dung Bắc Uyên vén rèm lên, nghiêng người ra hỏi: “Người vừa rồi có phải là Liên Tư Thành không?”
“Đúng vậy, dọa ta giật mình một phen rồi, ta thật sự lo lắng hắn sẽ nghi ngờ thân phận của chúng ta.

Hơn nữa không dễ qua mặt cái tên Liên Tư Thành đó đâu, nếu hắn thật sự nhìn thấy chàng, nhiều khả năng là sẽ nhận ra chàng đấy”
Họ không dây dưa nữa, tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, khi đến nơi dân cư thưa thớt thì họ bỏ lại chiếc kiệu hoa và trực tiếp cưỡi ngựa tăng tốc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui