“Đứng lại, hai người các ngươi là người canh giữ đêm nay sao?” Mộ Dung Bắc Uyên lơ mơ ừ một tiếng, lại nghe Từ Vinh
Mộc hỏi: “Vị Tiền công tử kia và ái thiếp của hắn thế nào?” Mộ Dung Bắc Uyên đành phải kéo cuống họng, cố gắng thô kệch nói: “Ở bên trong”
Hắn còn đưa tay chỉ vào trong nhà giam.
Từ Vinh Mộc có chút không hài lòng chất vấn: “Bảo các người trông coi người thật tốt, các ngươi đi ra ngoài làm gì? Ngộ nhỡ người chạy mất, các ngươi lấy cái gì bàn giao!”
Mộ Dung Bắc Uyên đành phải nói tiếp: “Chúng ta đi tiểu, sẽ trở lại ngay”
Từ Vinh Mộc không kiên nhẫn phất phất tay, Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đều cúi đầu, đang muốn đi qua bên cạnh.
Ai ngờ ánh mắt Từ Vinh Mộc lại nhìn vào trên người Triệu Khương Lan, cảm thấy thân hình gầy yếu của người này, so với binh lính bình thường phải nhỏ yếu hơn rất nhiều, nhìn là lạ.
“Chờ một chút, ngươi đứng lại!”
Từ Vinh Mộc lại đột nhiên gọi Triệu Khương Lan lại.
Trong lòng Triệu Khương Lan run lên, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Mộ Dung Bắc Uyên mặt không biến sắc bắt đầu vận công, bất kể như thế nào, đều phải mở ra một đường máu.
Nhìn thấy Từ Vinh Mộc từng bước tới gần, Triệu Khương Lan quên luôn cả hít thở.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người vội vàng từ bên ngoài chạy tới quát to lên.
“Không xong rồi, có người bên ngoài phóng hỏa, đã cháy một mảng, nhanh lên đi với ta chữa cháy!”
Từ Vinh Mộc nghe nói như thế, vẻ mặt lạnh lùng.
“Cái gì! Đang yên lành làm sao lại bốc cháy? Chẳng lẽ là đám người hầu của tên công tử kia ở bên ngoài làm loạn, đi, nhanh đi xem coi!”
Nói xong, bọn chúng liền quay đầu bước nhanh ra ngoài.
Trái tìm Triệu Khương Lan lập tức thả lỏng, Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng kéo nàng, trà trộn trong đám người sải bước chạy ra bên ngoài.
Bởi vì không ít người đều luống cuống tay chân dập lửa, cho nên không có ai phát hiện, có hai người nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Đây chính là Thanh Đào đưa theo những thị vệ khác phóng ở đây, muốn gây nên hỗn loạn, đồng thời cứu Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan ra.
Từ Vinh Mộc trong lòng bực bội, lúc lộn xộn lại nghĩ tới người trong nhà giam.
Hắn ta bỗng nhiên lo lắng bọn họ sẽ bị cướp đi, liền dẫn người trở lại nhà giam, muốn nhìn hai người kia.
Thế nhưng không nghĩ đến, khi hắn cho người đi vào kiểm tra tình hình của vị Tiền công tử kia, lại phát hiện bọn họ không động đậy, giống như đang bị ngất đi.
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện, coi như lớn chuyện.
Từ Vinh Mộc vội vàng đi vào, ai ngờ sau khi xoay người qua, lại nhìn thấy hai khuôn mặt hoàn toàn khác.
Hắn chợt giận đến tím mặt, lúc này mới nghĩ tới vừa gặp hai người ở trên đường.
Chẳng trách lúc đó hắn cảm thấy hai người đó rất kỳ lạ, hóa ra đúng là để bọn họ chạy ra ngoài!
Từ Vinh Mộc giận đến cắn chặt răng, hắn gầm thét một tiếng: “Nhanh, nhanh đuổi theo, hai người ban nãy có vấn đề, trong đó có một người gầy nhỏ, chắc chắn chính là vợ nhỏ của tên công tử kia”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...