Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Binh trưởng ở bên đưa cho hắn ta một tách trà nóng, lấy lòng nói: “Phó tướng quân có lẽ không biết, trong thành gần đây Tiền Mãn Tài này khiến người ta rất chán ghét.

Hắn lần lượt nhìn thấy thất tuyệt trong Phỉ Thúy lâu.

Người khác không ai có cơ hội chen chân.

Chậc, cách hắn vung tiền không ai có thể bì nổi.”
Trần Quý ồ một tiếng: “Trước kia chưa từng nghe nói qua người này.”
“Hình như là người phương bắc, là thiếu gia của nhà nào đó, bên người còn có một tiểu thiếp và hơn mười hầu cận.

Dáng vẻ tiểu thiếp kia nhìn rất bình thường nhưng được hẳn chiều chuộng đến tận trời.

Ngay cả người của thất tuyệt cũng không lọt vào mắt hắn, theo như thuộc hạ thấy có thể là một tên nhà quê, nhà giàu mới nổi.”
Trần Quý cười khà khà: “Mắt nhìn tệ cũng không quan trọng.


Chỉ cần có túi tiền đầy thì chúng ta có thể mọi hết ra dùng cho quân sự.”
Binh trưởng vội vàng nói: “Lúc trước ở thành Vô Tuyết, ngài dùng nhiều tiền như vậy cho Liên soái, bây giờ Liên soái ngày càng coi trọng ngài.

Chỉ cần Liên soái chiếm được quyền lực, sau này ngài chắc chắn dưới một người trên vạn người rồi!”
Trần Quý được hắn ta tâng bốc, ánh mắt càng thêm tham lam.

“Đã đến lúc phải gặp mặt tên Tiền Mãn Tài rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên đã đến Phỉ Thúy lâu trong tám ngày liên tục.

Sau khi đốt mấy chục ngàn lượng bạc, ngay cả Thanh Đào cũng có chút rụt rè.

Nhưng mà Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên vẫn tâm lặng như nước, không có gì khác, nếu có thể ép ra được nanh vuốt của Liên Tư Thành, giá trị còn hơn xa mười ngàn lượng bạc trắng.


Khi màn đêm buông xuống, Mộ Dung Bắc Uyên tiếp tục đưa Triệu Khương Lan đi thăm thú nơi đây.

Lần này ngay cả ông chủ cũng xuất hiện tặng cho Mộ Dung Bắc Uyên một vò rượu từ bộ rượu quý báu của mình.

Mộ Dung Bắc Uyên cảm ơn cho có lệ, ông chủ đi tới nói: “Tiền công tử, tại hạ có một vị bằng hữu, bởi vì vài ngày trước đã ở Phỉ Thúy lâu được ăn uống miễn phí của Tiền công tử, thực sự rất muốn kết giao với ngài, không biết ngài có muốn gặp hắn không?”
“Bổn công tử không phải ai cũng có thể kết giao, phải thủ vị mới được”
Ông chủ nghe vậy liền vỗ ngực đảm bảo: “Ngài yên tâm! Bằng hữu của tại hạ có rất nhiều đồ vật thú vị trong tay, ngài chắc chắn sẽ thích” Triệu Khương Lan lay cánh tay của Mộ Dung Bắc Uyên: “Gia, vậy thì gặp đi, thiếp thích đồ chơi mới mẻ.”
Mộ Dung Bắc Uyên cắn vành tai nàng cười nói: “Được rồi, tiểu bảo bối nói là được.”
Không lâu sau một người bước vào.

Người này không cao, đội một cái mũ tròn, đôi mắt nhìn trông nhỏ nhưng lại lộ ra vẻ khéo léo.

Hắn bình tĩnh nhìn Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan biết ngay hai người này là “cá lớn”.

Ông chủ vỗ vai người mới đến: “Vinh Mộc, đây là Tiền công tử.”
Người mới đến cúi người chào: “Chào Tiền công tử, tại hạ tên Từ Vinh Mộc, ngài có thể gọi ta là Vinh Mộc.”
Mộ Dung Bắc Uyên thản nhiên dựa vào lưng ghế: “Nghe nói trong tay ngươi có đồ chơi rất vui, không biết là cái gì?”
Ông chủ của Phỉ Thủy lâu nghe vậy lại chào tạm biệt: “Các người nói chuyện, ta xuống lo việc kinh doanh trước.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui