Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Triệu Khương Lan cũng cảm thấy có lý, vậy hai người sẽ không vội vàng hồi kinh mà sẽ cùng nhau đi Giang Nam.
Nàng không muốn làm cho người khác để ý nên cải trang thành nam nhân suốt dọc đường.
Sau khi vào Giang Nam, bởi vì không quên thuộc nơi này nên Mộ Dung Bắc Uyên định đi tìm quan viên địa phương tìm hiểu tình hình nhưng bị Triệu Khương Lan ngăn lại.
“Làm sao chàng biết quan viên địa phương ở Giang Nam đều đứng về phía triều đình, nếu như bọn họ đã bị Liên Tư Thành mua chuộc, hoàn toàn đứng về phía nhà họ Liên, vậy hành tung của chúng ta ở đây sẽ lập tức bị bại lộ.
Liên Tư Thành nhất định sẽ hành động cẩn trọng, cho dù hắn thật sự phạm vào tội ác không thể tha thứ cũng chắc chắn sẽ che giấu không cho chúng ta phát hiện được.”
Lời này của nàng thật có lý, Mộ Dung Bắc Uyên do dự.
“Nhưng mà chúng ta không quen thuộc Giang Nam này, cũng không quen với cuộc sống nơi đây, muốn điều tra gì cũng không có đầu mối, như vậy chẳng phải uống phí thời gian sao?”
Triệu Khương Lan ngoéo nhẹ môi hắn một cái rồi đột ngột thả một đạn tín hiệu ra bên ngoài.
Hai mắt Mộ Dung Bắc Uyên như phát sáng.
“Nàng đang tìm Phượng vệ, nhưng làm sao khẳng định nơi này có Phượng vệ?” Triệu Khương Lan hơi chắc chắn.
“Trước đây ta có nghe Hồng Vân nói, Phượng vệ bố trí nhiều người tại Thịnh Khang, tập trung ở những nơi đông người hoặc là nơi giàu có.
Kinh thành thì không phải nói, đó là nơi quan trọng về mặt chính trị, Phượng vệ ở tại dị quốc làm mật thám, kinh đô đương nhiên là nơi không thể thiếu để thu thập tin tức quan trọng.
Mà khu vực Nguyên Ải chỗ tam ca ở trước đây chính là trung tâm thông suốt mọi hướng, có Phượng vệ cũng không gì lạ.
Còn lại một chỗ, thì không thể không là Giang Nam.
Mộ Dung Bắc Uyên giật mình: “Không nói những cái khác, Giang Nam chí ít là tụ tập rất nhiều phú thương.
Nơi này có rất nhiều thương hội, tổng số kể không xiết, cuộc sống rất xa hoa, Phượng vệ nhất định sẽ có hang ổ ở đây.”
Triệu Khương Lan lúng túng sờ lên cái mũi: “Cái gì gọi là hang ổ, Phượng vệ chúng ta chẳng lẽ là làm trộm cướp sao, chàng không thể nói ‘căn cứ’ sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng chọc cho cười ha ha.
Quả thật đúng như dự liệu của Triệu Khương Lan, không lâu sau, có mấy nữ tử phi ngựa tới.
Dẫn đầu là một người mặc bộ áo màu xanh, nàng theo chỉ dẫn của con bướm đi tới trước mặt Triệu Khương Lan.
Nàng đánh giá bọn họ: “Những con bướm này, là do các người thả ra? Không biết các người là ai?”
Triệu Khương Lan lấy từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài ném qua, đối phương cầm lệnh bài xem xét, lập tức thay đổi sắc mặt.
Trên lệnh bài, là một chữ “Thịnh”.
Đây là Bạch Ngọc Lệnh của Thịnh Thủy Đường!
Nàng lập tức xuống ngựa, cung kính chắp tay hỏi Triệu Khương Lan: “Không biết thuộc hạ có thể giúp gì cho công tử?”
“Ở đây không tiện nói, chúng ta đường xa đến đây, muốn ở lại một thời gian ngắn.
Có nơi nào chúng ta có thể tạm thời nghỉ chân không?”
Nữ tử áo xanh vội vàng đáp: “Có, nếu công tử không chê, hậu viện phía sau cửa hàng của thuộc hạ có một dãy nhà trống có thể để ngài cùng chư vị bằng hữu nghỉ ngơi.”
Triệu Khương Lan nghe vậy cười một tiếng: “Làm phiền rồi, xin dẫn đường, chuyện cụ thể chúng ta trở về sẽ bàn lại.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...