Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Lý Mặc tự tay giao phượng ấn cho Hoắc Hoa Quý, lộ rõ xúc động.

“Phượng ấn này, trẫm thay nàng bảo quản đã lâu, bây giờ cuối cùng có thể để vật về với chủ.

Hoàng hậu, về sau mọi việc trong hậu cung đều giao cho nàng xử trí”
Hoắc Hoa Quý nhận lấy Phượng ấn, mấy ngón tay hơi nắm lại.

Nàng sẽ cố gắng hết sức làm một Hoàng hậu tốt.

Chỉ cần ở vị trí này một ngày, nàng sẽ sử dụng tất cả vốn liếng của mình mà chia sẻ muộn phiền với Lý Mặc.

Lễ Hợp Cẩn cử hành tại điện chính của cung Vị Ương, Cẩn Thư với Vũ Mạc chia nhau thay bọn họ rót đầy rượu giao bôi.

Cánh tay hai người đan giao uống một hơi cạn sạch.

Uống xong chén rượu này, bọn họ chính là phu thê chân chính.

Bên trong tẩm điện Hoắc Hoa Quý ngồi bên giường, an tĩnh nhìn Lý Mặc.

Chờ tất cả hạ nhân đều lui ra ngoài, Lý Mặc mới sờ lấy gương mặt nàng ta.


Trong mắt của hắn thậm chí nổi lên ánh sáng trong suốt.

“Hân Nhi, giờ khắc này ta đã chờ quá lâu.

Nếu như không phải ta đã phạm sai lầm, chúng ta đã sớm thành thân.

Cám ơn nàng vẫn nguyện ý cho ta cơ hội, ta yêu nàng.

Hoắc Hoa Quý há miệng, nhưng một câu “Ta cũng yêu chàng” cũng nói không ra.

Lý Mặc cho là nàng chưa quên được Mộ Dung Bắc Uyên.

Hắn ta không cam lòng nói: “Trẫm biết, để nàng nhanh như vậy quên đi người kia cũng không dễ dàng gì, nhưng hắn hôm nay không xuất hiện cũng có nghĩa là hắn đã bỏ đi.

Đừng nghĩ đến hắn, chúng ta mới là trời sinh một cặp”
Nói xong, hắn ta lập tức cúi người xuống hôn lên môi Hoắc Hoa Quý.

Hoắc Hoa Quý được hắn hôn, không tự chủ mà thuận theo.

Cho dù chỉ là cảnh tượng huyền ảo, vì niềm vui lúc này tất cả đều đáng giá.


Trong đêm, Cẩn Thư với Vũ Mạc đỏ mặt hầu hạ ở ngoài điện.

Trong lòng các nàng thầm nghĩ Hoắc Hoa Quý kia thân thể nhỏ bé cũng không biết có thể chịu được hay không.

Triệu Khương Lan thì tựa ở bên người Mộ Dung Bắc Uyên, ngửa đầu ngắm bầu trời đầy sao.

“Đang suy nghĩ gì?”
“Nghĩ đến lúc ta còn là Lý Hân.

Mỗi ngày ta đều trông mong, ngóng chờ ngày đại hôn với Lý Mặc.

Vì ngày đó, ta đã cần cù chăm chỉ cố gắng học làm một Hoàng hậu, thế nhưng ngoại trừ tổn thương thì không có cái gì đến”
Nàng cười cười: “Bây giờ thấy nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

Thật sự là quá tốt, cuối cùng ta cũng thoát khỏi”
Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm túc hỏi: làng hối hận sao? Không muốn thân phận mẫu nghi thiên hạ, khăng khăng làm bạn với ta”
“Nhưng thứ ta có được càng quý giá.

Coi như Lý Mặc bây giờ nói dễ nghe đi chăng nữa, cũng chỉ là bởi vì thua thiệt mà không cam lòng, khoác lên mình một vẻ giả tạo tình thâm nghĩa trọng.

Một người thực chất bên trong ích kỷ và máu lạnh, thì thế nào cũng không sửa đổi được.

Nhưng chàng thì khác, chàng cho ta tất cả yêu thương.

Dù là chúng ta không có gì cả, tất cả yêu thương này đủ để ta chống đỡ, thẳng tiến không lùi”
Mộ Dung Bắc Uyên tán đồng gật đầu: “Huống chi chúng ta sẽ không “không có gì cả”, Vương phi gia tài vạn bạc, bản vương ở bên cạnh nàng cũng rất có cảm giác an toàn.”
Triệu Khương Lan cất tiếng cười to..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui