Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Trong lúc này, nghe Lý Mặc thổ lộ hết chân tình, Hoắc Hoa Quý thậm chí không dám ngẩng đầu.
Nàng ta sợ mình sẽ không chịu nổi mà lộ ra sơ hở.
Nhưng có lẽ, không có người nào sẽ chống cự được một nam nhân cao cao tại thượng như thế này lại khiêm tốn nói ra lời thề thốt.
Giờ này khắc này, nàng ta đang lấy mặt nạ Triệu
Khương Lan, lấy thân phận Triệu Khương Lan mà được Lý
Mặc dốc lòng che chở trong vòng tay.
Tất cả đều là giả, tất cả tươi đẹp đều giống như bọt biển bay trong không trung.
Thế nhưng nàng ta thật là sợ, thật là sợ những thứ hão huyền này bị đâm thủng, cái gì cũng sẽ không còn nữa.
Lúc đi từ trong Thái Miếu ra, hốc mắt Hoắc Hoa Quý vẫn hồng hồng.
Lý Mặc lo lắng nhìn nàng: “Làm sao mắt lại đỏ hết lên, có phải nàng nghĩ đến Thái phi?”
Hoắc Hoa Quý nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Gió hơi lớn, có cát bay đến.”
“Vậy nàng nhắm mắt lại, trẫm sẽ dắt nàng đi, nàng cái gì cũng không cần lo.”
“Như vậy sao được?”
“Sao lại không được.” Lý Mặc vén mấy cọng tóc rối của nàng ta lên: “Nàng có nhớ không, mấy năm trước có một lần, nàng chơi đùa trong tuyết quá lâu bị chứng quảng tuyết, sau đó không nhìn thấy gì.
Mỗi ngày nàng đều quấn lấy trẫm, bắt trẫm dắt nàng ra ngoài chạy một vòng, trước kia có thể, bây giờ với sau này cũng có thể.” Hoắc Hoa Quý không nói gì, chỉ lắc đầu: “Không cần, tự ta có thể đi”
“Hân Nhi”
Nàng ta thốt ra: “Chúng ta không trở về được như trước kia nữa, bệ hạ cũng đừng nhớ về những chuyện trước kia nữa”
Lý Mặc thở dài, không chịu buông nàng ta ra.
Ngày mai chính là ngày đại hôn.
Sau khi màn đêm buông xuống, tất cả những người còn đang tới lui trong hoàng cung đều là đang chuẩn bị cho nghi thức sáng sớm mai.
Lý Mặc đưa Hoắc Hoa Quý về cung Vị Ương, đến ngoài điện, hắn ta nhẹ giọng hỏi: “Hỉ phục đã thử qua chưa, lúc nàng không ở đây, trẫm để cho nữ quan Ngọc Hi Phương làm, kích thước chắc là không chênh lệch quá lớn.
“Còn chưa thử qua”
Hắn ta tiếc nuối nhìn nàng: “Không sao, chỉ cần là nàng mặc thì cái gì cũng đẹp.
Trẫm rất nóng lòng chờ đến ngày mai.
Sau ngày mai, trẫm sẽ lập tức chiêu cáo thiên hạ, đời này nàng là thê tử duy nhất của trẫm”
Nàng ta khốn khổ mà nhìn đi chỗ khác.
Dưới ánh mắt háo hức của Lý Mặc nàng ta trở lại trong cung.
Vũ Mạc với Cẩn Thư bước đến hỏi: “Thế nào, không có xảy ra sai sót chứ?”
Hoắc Hoa Quý lắc đầu: “Bệ hạ hoàn toàn không nhận ra ta là người khác”
“Quá tốt rồi! Cô nương làm rất tốt, trước đây chúng ta đều lo lắng, có thể là mấy tháng, nhiều thì nửa năm, một năm sẽ bị nhận ra.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy, không chừng còn có thể giấu lâu hơn.
Chỉ cần đủ lâu, chủ thượng với điện hạ trở lại Thịnh Khang có thể có đầy đủ thời gian hòa hoãn, nguy hiểm của người cũng sẽ ít đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...