Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Triệu Khương Lan đưa tay đặt hoa sen lên trên cái gương đồng phía trước: “Đừng sợ, tất cả mọi người sẽ giúp cho ngươi.”
Tiểu Dương rất nhanh đã mang mạng che mặt chuẩn bị sẵn che lên trên mặt cho Hoắc Hoa Quý.

.

Tiên Hiệp Hay
Hoắc Hoa Quý nhìn chằm chằm người trong gương một hồi lâu, không thể tin mở to hai mắt ra nhìn.

“Trời ạ, mặc dù nô tỳ đã từng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ dịch dung của Thần Vương điện hạ, nhưng mà khi áp dụng lên người bản thân, nô tỳ vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Triệu Khương Lan thay nàng ta sửa sang lại mái tóc: “Hoàng hậu nương nương, bây giờ ngài hẳn là nên sửa miệng lại.

Sau này không thể tiếp tục xưng nô tỳ nữa, mà phải xưng là “Bổn cung””
Hoắc Hoa Quý hít thở căng thẳng, lúc này, Triệu Khương Lan đã biến thành dáng vẻ của nàng ta.

Sau khi cẩn thận điều chỉnh lại xong, vẻ ngoài của hai người hoàn toàn không nhìn ra được chỗ nào khác thường.


Ngay cả Cẩn Thư và Vũ Mạc cũng liên tục tán thưởng: “Thật sự quá thần kỳ rồi! Bệ hạ chắc chắn sẽ không phát hiện ra vấn đề gì.

Triệu Khương Lan hơi nhích mình lại gần với Hoắc Hoa Quý: “Nương nương, đừng quên tối nay ngài còn phải bồi bệ hạ dùng bữa nữa đấy”
Triệu Khương Lan cố ý dùng khói hun cuống họng, làm ra dáng vẻ đang bị cảm lạnh.

Hoắc Hoa Quý thì am hiểu khẩu kỹ, học được giọng nói của nàng giống như đúc.

Đến bữa tối, Hoắc Hoa Quý mặc quần áo của Triệu Khương Lan ngồi bên cạnh bàn.

Triệu Khương Lan thì lấy lý do thân thể không thoải mái, đổi thành Cẩn Thư đang chia thức ăn bên cạnh.

Lý Mặc vừa vào tới cửa thấy ngay Cẩn Thư ở đó, hơi nhíu mày.

Hắn ta bật cười: “Hả, hôm nay tại sao ngươi lại ở đây? Cái tiểu nha đầu nôn nôn nóng nóng kia đâu?”
Hoắc Hoa Quý nghe hắn nói như thế không khỏi nắm mấy ngón tay lại.

Cẩn Thư nhìn Hoắc Hoa Quý trấn an rồi lập tức nở nụ cười với Lý Mặc.


“Xem ra bệ hạ không hoan nghênh thuộc hạ?”
“Nói gì vậy chứ, trong cung Vị Ương này, trẫm hài lòng nhất chính là ngươi và Vũ Mạc”
Cẩn Thư đáp: “Hồi bệ hạ, Hoa Quý bị nhiễm phong hàn, cuống họng không được thoải mái.

Bởi vì lo lắng sẽ lây bệnh qua cho ngài và nương nương, cho nên nô tỳ để nàng ta tránh đi”
“Phong hàn? Hôm qua không phải còn rất khỏe sao, để y nữ xem cho nàng ta đi.

Còn không lâu nữa sẽ tới ngày đại hôn, cung Vị Ương khắp nơi đều bận bịu, nàng ta cũng nên lên tinh thần đi.”
Hoắc Hoa Quý đang ngồi bên cạnh, với tư cách người đứng ngoài xem đã nghe được hết, chỉ cảm thấy vô cùng không chân thực.

Lý Mặc mà cũng quan tâm đến nàng? Nàng có tài đức gì mà có thể nhận được thương cảm của đế vương?
Nàng ta đang phân tâm nhưng Lý Mặc lại tưởng rằng là “Triệu Khương Lan” đang ngẩn người.

Hắn nắm chặt tay Hoắc Hoa Quý, nàng lúc này đang rất hồi hộp, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, cho nên ngón tay lạnh buốt.

Lý Mặc vội vàng nhíu mày: “Làm sao vậy, là trong phòng quá lạnh? Cẩn Thư, đóng hết cửa sổ lại, đừng để gió lùa vào làm lạnh Hoàng hậu.

Hoắc Hoa Quý lại giống như là chạm phải vật nóng phỏng tay, đột nhiên rút tay lại.

Lý Mặc chỉ coi là nàng vẫn để ý, ấm giọng giải thích: “Trẫm là thấy tay nàng quá lạnh, sợ nàng nhiễm phong hàn.

Ngày mốt chính là Đại Điển chính thức, dù là nàng sợ phiền phức không muốn diễn tập đi nữa nhưng ngày mai cũng nên cùng trẫm tế tổ, nàng lúc này không thể bệnh được.”
“Ta, ta không có bị bệnh”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui