Mộ Dung Bắc Uyên nhấp nhấp miệng: “Không cần đầu, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.
“Nghe lời đi, chàng muốn để ta lo lắng hay sao?”
Trong ánh mắt của Triệu Khương Lan lộ ra vẻ đau lòng: “Bạch Chỉ Hương đáng chết, đợi sau này có cơ hội lại dạy bảo nàng ta một trận!”
Mộ Dung Bắc Uyên im lặng cởi ngoại bào ra, sau đó lộ ra cái lưng cường tráng.
Lần trước ở trong hoàng cung của Thịnh Khang, vết sẹo hắn bị Chiêu Vũ để dùng roi đánh vẫn chưa hết.
Vết thượng cũ chưa khỏi, lại có thêm vết thương mới rồi, hốc mắt Triệu Khương Lan đỏ lên ngay lập tức.
Ngón tay của nàng không thể dùng quá linh hoạt được, nhưng muốn tự tay thoa thuốc cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng có thể cảm nhận được ngón tay của Triệu Khương Lan đang run rẩy.
“Thật sự không đau”
“Nhưng ta đau” Nàng cắn môi: “Ta không nhìn được.
chàng phải chịu bất kỳ vết thương nào cả, nếu không thì tim sẽ đau như cắt.
Lúc trước khi ta không còn hy vọng nào nữa nghĩ, nếu như để ta gặp lại chàng một lần nữa, thì ta có thể dùng tất cả mọi thứ để đổi.
Ai biết được chàng lại lặn lội xa xôi vất vả đến đây, còn gặp phải cái tội này, đến cả loại nữ nhân như Bạch Chỉ Hương cũng dám ra tay với chàng, ta sao có thể không tự trách được chứ”
Mộ Dung Bắc Uyên xoay người cầm lấy tay nàng: “Là ta cam tâm tình nguyện, nàng tự trách làm cái gì.
Hơn nữa, đánh ít đau ít, ta cũng không không tâm chuyện này”
Hắn nói xong, lại nghĩ đến một chuyện khác, ngược lại bĩu môi.
“Nhưng vừa nãy ta có chút không vui.”
Triệu Khương Lan nghi ngờ nhìn hắn: “Sao thế, tức giận Bạch Chỉ Lan và Lý Mặc sao?”
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt có chút ý giận dỗi.
“Nàng làm gì mà nói mình là Hoàng hậu.
Nàng mới không phải là Hoàng hậu của hắn ta, nàng là Vương phi của ta!”
Triệu Khương Lan dở khóc dở cười: “Ta nói như thế, còn không phải là muốn trút giận cho sĩ diện của chàng sao.
Nếu như không lấy thân phận Hoàng hậu ép Bạch Chỉ Hương thì nàng ta sao có thể ngoan ngoãn chịu trừng phạt chứ.
Lý Mặc không chừng còn nói cả một đống ngụy biện, chỉ có ta nói như thế thì hắn ta mới không có ý kiến gì.”
“Nhưng ta không vui, ta ghen rồi, có chút buồn rồi!” Ài da, Mộ Dung Bắc Uyên sao có thể đáng yêu như thế vậy chứ!
Trong lòng Triệu Khương Lan đều tan chảy rồi, vội vàng ôm lấy hắn dỗ dành: “Phu quân đừng tức giận, là ta nói sai rồi, ta mới không phải là Hoàng hậu của Lý Mặc, ta chỉ là Vương phi của một mình phu quân có được không?”
Mộ Dung Bắc Uyên hừ: “Nàng dỗ người là dùng miệng nói nói thôi sao, một chút thành ý cũng không có.
Triệu Khương Lan lập tức hôn lên môi hắn, lại hôn lên lung hån.
Hai người quấn lấy hôn nhau, suýt chút nữa thì lau súng cướp cò rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên mất tự nhiên quay mặt ra chỗ khác: “Nhiệt tình như thế, ta sẽ không nhịn được đâu.
“Nhịn không được thì cử làm theo nguyện vọng của chàng đi, cũng không phải không thể” Nàng vừa nói dứt lời, cái cảm giác yêu đương vụng trộm này dũ cái được thực hiện luôn rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên cười khẽ: “Bỏ đi, tha cho nàng đó.
Thân thể nàng gần đây yếu như thế, nếu thực sự làm gì đó với nàng thì ta sợ nàng sẽ xảy ra chuyện mất.”.
Đọc truyện hay, truy cập ngay { T RÙMTRUYỆN.
м e }
Nói xong, hắn ôm chặt Triệu Khương Lan vào lòng.
Triệu Khương Lan vuốt ve vết tích sau lưng hắn, khoé mắt ẩm ướt, y phục vẫn chưa cởi ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...