Lo lắng đến như vậy?
Hắn ta chẳng qua chỉ là đánh tên thái giám vừa đến bên cạnh nàng, nàng cũng để ý như vậy? “Hoàng hậu, nàng không phải đang nghỉ ngơi sao, trầm chỉ là dạy bảo một tên thái giám, chuyện này không quan trọng gì cả, nàng không cần bận tâm.
Triệu Khương Lan đến bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, dùng sức đẩy người hành hình ra.
“Cút!” · Nàng chắn trước mặt của Mộ Dung Bắc Uyên, nhìn chăm chăm vào Lý Mặc, ánh mắt lướt qua hắn ta, rơi vào người Bạch Chỉ Hương đằng sau hắn ta.
Bạch Chỉ Hương bị nàng nhìn như thế, chỉ cảm thấy ánh mắt của Triệu Khương Lan rất rợn người.
Trong lòng nàng ta không hiểu sao có chút hoảng loạn, vội vàng tránh ánh mắt đi.
Thấy Triệu Khương Lan đang phẫn nộ, Lý Mặc có chút ngượng ngùng họ khan mấy tiếng.
Hắn ta sờ sờ đầu mũi: “Hoàng hậu, cũng không phải là trẫm có ý làm khó dễ người trong cung của nàng.
Quả thực là tên thái giám này không tuân thủ phép tắc, thấy Liễu phi rơi xuống nước cũng không thèm quan tâm, trẫm chỉ là muốn cho Liễu phi một cái công đạo mà thôi.
Đương nhiên, trẫm cực kỳ tín nhiệm nàng, biết chuyện này chắc chắn không phải do nàng bày mưu đặt kế, nàng cứ coi như là trừng phải nhỏ để cảnh cáo cho Liễu phi trút được cơn giận mà thôi, vẫn là đừng có tính toán chi li “Tính toán chi li?”
Triệu Khương Lan quay đầu nhìn Mộ Dung Bắc Uyên một cái, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng bằng một ánh mắt trấn an, không muốn để nàng thương tâm.
Nhưng Triệu Khương Lan có thể bỏ qua sao!
Bạch Chỉ Hương đáng chết, đến cả người nam nhân nàng nâng trong lòng bàn tay cũng dám động, nàng ta có phải là chán sống quá rồi?
Nếu như không phải là vì cứu mình, Mộ Dung Bắc Uyên sao phải chịu nỗi khuất nhục này.
Mới chỉ nghĩ đến đây thôi, Triệu Khương Lan cũng đã muốn đem bọn họ ra chém thành nghìn nhát.
Ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn Lý Mặc, bỗng nhiên châm biếm cong khoé miệng.
“Quả không dám giấu diếm, Bạch Chỉ Hương rơi xuống nước, là ta cố tình bày mưu đặt kế đó.
Không chỉ như thế, đến cả không để người cứu nàng ta cũng là ý của ta.
Cho nên lần này bệ hạ làm khó dễ người bên cạnh ta, chẳng lẽ là đang cảnh cáo ta, để ta cảm thấy khó xử?”
Liễu phi nghe thấy câu này thì lập tức uất ức gào lên.
Nàng hận không thể để Lý Mặc làm chủ cho nàng ta ngay lập tức.
“Bệ hạ, ngài nghe Hoàng hậu nói đó, làm gì có đạo lý như thế này.
Thân phận của thần thiếp quả thật là không có tôn quý như nàng ấy, nhưng tốt xấu gì cũng là chủ một cung, lúc trước khi chưa lập hậu, cũng là nữ nhân tôn quý nhất trong hậu cung.
Hoàng hậu không thèm quan tâm gì ức hiếp người như thế, quả thật là quá đáng quá!”
Lý Mặc không ngờ là Triệu Khương một chút ý tử muốn che giấu cũng không có, vừa mở miệng đã thừa nhận luôn rồi.
Điều này ngược lại làm cho tình cảnh này có chút khó đối phó.
Hắn ta hơi nhíu mày: “Hoàng hậu, nàng đây là lại vì sao thế? Là Liễu phi không làm tốt ở đâu sao, nàng thân là chủ hậu cung, làm gương cho người khác, xúc động như thể không tốt đâu.
Vẻ mặt Triệu Khương Lan tức giận chỉ: “Còn không phải vì nàng ta xúc phạm tới ta trước, sao ta lại có thể chấp nhặt với loại người đáng ghét như thế chứ.
Không bằng ngươi tự mình hỏi Bạch Chỉ Hương xem nàng ta nói những gì trước mặt ta, lúc đầu gặp mặt, nàng ta làm gì có gọi ta Hoàng hậu, mà gọi ta mở miệng một cái Thần Vương phi, còn hỏi ta vì sao đột nhiên đến Vinh Dương làm khách, mỗi chữ mỗi câu, đều có ý muốn xúc phạm.
Người đại bất kính như thế, ta sao lại có thể dễ dàng tha cho như thế được! Ngươi không phải hy vọng ta làm Hoàng hậu sao, được, từ ngày hôm nay trở đi, ta càng muốn sử dụng quyền lực của Hoàng hậu.
Vậy ta hỏi ngươi, hậu phi chống lại không tôn trọng, thì nên sử phạt như thế nào?”
Lý Mặc nghe đến đây thì giận tím mặt ngay lập tức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...