Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vũ Mạc, Cần Thư nhanh chóng chạy vào.
Nàng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Khương Lan thì biến sắc: “Có chuyện gì xảy ra, chủ thượng trúng độc?”
Đôi mắt Vũ Mạc đỏ ửng: “Không, ngài ấy tự dùng Nhuyễn Cần Tán, hơn nữa còn uống hết cả bình Nhuyễn Cần Tán.”
Cần Thư kinh ngạc nhìn lọ thuốc rồng không, đỡ Triệu Khương Lan.
“Người tranh thủ thời gian như thế này sao?”
Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy cơ thể không có chút sức lực nào, giờ cô dường như biến thành một cái xác không hồn.
Chưa nhắc tới việc đi lại, chỉ cầm đồ thôi cũng phải cố hết sức.
Hai người cùng nhau ôm Triệu Khương Lan lên giường, Cần Thư gấp tới độ xoắn xuýt cả lên.
“Làm sao giờ, nên báo lại với bệ hạ tình hình của chủ thượng càng sớm càng tốt.
thành hôn sắp đến, ngài ấy sao có thể tham gia Đại Điển với tình trạng này cơ chứ, chỉ có thể kéo dài thời gian thôi.”
Vũ Mạc cũng lo lắng gật đầu: “Nhưng nếu bệ hạ biết, có lẽ lại chất vấn chủ thượng đó.
Đây là chuyện lớn, bọn họ phải người báo tin cho Lý Mặc.
Sau khi Lý Mặc nghe tin thực sự vội vàng chạy tới.
Cẩn Thư và Vũ Mạc né tránh ánh mắt của hắn.
Lý Mặc đi qua hai người đến bên giường, thì nhìn thấy Triệu Khương Lan yếu ớt nằm trên giường.
Ngón tay hắn run lên vì tức giận.
Hán vươn tay, gần như kéo Triệu Khương Lan lên không trung.
“Những gì trẫm từng nói với nàng, nàng coi như gió thoảng bên tai đúng không? Nàng nghĩ rằng trẫm không thể làm gì được nàng, nên nàng mới không sợ hãi sao?”
Lý Mặc nói xong, rút thanh kiếm của mình ra, tiếng kêu “xẹt” vang lên.
Triệu Khương Lan nheo mắt, chán nản nhìn hắn.
Lại thấy Lý Mặc không quay đầu đâm thanh kiếm về phía sau, nó đâm thẳng vào vai Vũ Mạc.
Vũ Mạc biết hắn cố ý làm vậy, nhưng lại không dám né tránh.
Nàng chỉ có thể kêu lên một tiếng, sau đó cắn chặt mỗi vì đau.
Triệu Khương Lan hít một hơi thật sâu, chật vật muốn ngồi dậy.
Thế nhưng nàng không có chút sức lực nào, chỉ có thể lo lắng nhìn Vũ Mạc.
“Ngươi, người làm cái gì vậy?”..