Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


May là Chu Khiết nghe nói Tần Khâm ở chỗ Mộ Dung Bắc Hải, đến cứu nguy cho hắn kịp lúc.

“Tần đại nhân, vừa nãy ta đi qua cửa chính, hình như nhìn thấy thị vệ của Vương phủ và một ngự lâm quân nào đó xảy ra xung đột, hay là chúng ta cùng đi xem sao.

Sau đó Tần Khâm đứng dậy rời đi.

Mộ Dung Bắc Hải thở nhẹ ra một hơi, đợi hắn lấy được gậy chống, khó khăn đi về phía bàn ăn.

Ai mà ngờ được Tần Khâm sẽ đi rồi còn quay lại chứ
Đến cả Chu Khiết cũng chưa phản ứng kịp, vốn là hai người sóng vai cùng đi.

Nào biết Tần Khâm dường như cảm thấy bất thường, cực kỳ sắc bén quay trở lại.

Bước chân của hắn ta nhẹ nhàng, đến cả Mộ Dung Bắc Hải người có thính lực rất tốt cũng không nghe thấy.


Chu Khiết mở to hai mắt muốn đuổi theo, thì đã không kịp rồi.

Tần Khâm đẩy cửa ra ngay lập tức, thì nhìn thấy “Thần Vương” đi được nửa đường, tay còn cầm gậy chống.

Mộ Dung Bắc hải lắp bắp kinh hãi, định giấu gậy lại.

Nhưng bởi vì bất ngờ không kịp phòng bị, người hơi nghiêng, suýt chút nữa thì ngã xuống dưới đất.

Tần Khâm phóng người lên đỡ hắn ta, trong mắt là phức tạp và kinh ngạc.

“Điện hạ.

Ngài, ngài đây là xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Bắc Hải giả vờ như là vô ý: “Hôm qua không cẩn thận bị treo chân, không đáng ngại.

Nhưng ngón tay của Tần Khâm không một tiếng động thăm dò mạch đập của Mộ Dung Bắc Hải, mấy giây sau, hắn ta trợn trong hai mắt.

Mạch tượng này, rõ ràng là…
“Sơn Vương điện hạ!” Tim Mộ Dung Bắc Hải đập mạnh một cái, nhíu mày nhìn hắn ta.

“Tần đại nhân gọi sai người rồi.”
“Điện hạ, hạ quan tuyệt đối không nhận sai.

Lúc trước ngài bị trúng độc, là hạ quan giải độc cho ngài, bởi vì vận dụng quá nhiều nội lực nên đến bây giờ vẫn còn cảm nhận được.


Điện hạ, đây rốt cuộc là chuyện gì, vì sao mặt của ngài biến thành mặt của dáng vẻ của Thần Vương điện ha?”
Mộ Dung Bắc Hải né tránh: “Ta không biết người đang nói cái gì”
“Chẳng trách, chẳng trách mấy ngày này ngài im lặng ít nói, còn không muốn ra ngoài đi lại.

Thì ra là bởi vì chân không tiện, còn có giọng nói có chút khác thường.

Sơn
Vương điện hạ, chuyện này không phải chuyện đùa, xin ngài đừng che giấu thay Thần Vương nữa! Tuy hạ quan cực kỳ kính trọng ngài, nhưng không thể không bẩm báo cho Hoàng thượng ngay lập tức!” Mộ Dung Bắc Hải có chút giận dữ trừng mắt hắn ta một cái: “Tần Khâm, ngươi không thể giả vờ là không biết sao?”
“Điện hạ biết rõ điều kiêng kị của Hoàng thượng, lại vì sao phải diễn với Thần Vương ra cảnh này.

Hôm nay Thần Vương điện hạ không có ở đây, Hoàng thượng có tức giận gì, thì cũng không phải chỉ hướng về một mình ngài.

Trong mắt Tần Khâm lo lắng thay cho Mộ Dung Bắc Hai.

Nhưng hắn ta thân là thống lĩnh ngự lâm quân, cái thân phận này đã chủ định là hắn ta chỉ có thể trung thành với một người là Chiêu Vũ đế.

Cho nên sau khi xác định người trước mắt này là Mộ Dung Bắc Hải, hắn ta kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhập cung ngay lập tức.


Lúc này, tin tức Hoàng hậu Vinh Dương sắp đại hôn, đã dần dần truyền trong triều đình và dân gian.

Mộ Dung Bắc Hải đương nhiên biết rõ, giờ phút này bất luận nói cái gì, Chiêu Vũ đế cũng không chịu hiểu và bỏ qua cho.

Thật ra đạo lý tất cả mọi người đều biết, Mộ Dung Bắc Uyên làm gì có vì đối nghịch với Chiêu Vũ đế.

Tất cả cầu mong của hắn, từ đầu đến cuối cũng chỉ là có thể bảo vệ được Triệu Khương Lan.

Nhưng khi tư tình nhi nữ và quốc gia thiên hạ đặt cùng một chỗ, trong mắt để vương, hiển nhiên là trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Cho nên Mộ Dung Bắc Hải vẫn chưa giải thích, chỉ buông mắt xuống nhận hết tất cả.

“Vốn dĩ Uyên Nhi quả thật là có chút lo lắng, không muốn để nhi thần liên luỵ vào trong chuyện này, là nhi thần chủ động đề nghị đệ ấy đổi với nhi thần, cho nên chuyện này, tất cả trách nhiệm con nhận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui