Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Nói xong, hắn ta híp mắt lại, Long vệ ở sau lưng đều rút kiểm tra.

Lúc đối phương vẫn còn chưa phản ứng kịp, một Long vệ bay người lên, một kiếm đã khiến cho người cầm đầu rơi đạo xuống.

Sau đó, rất nhanh hai bên đã đánh nhau rồi.

Có một tiêu sư trong đó có lẽ là ý thức được cái gì đó, chợt loé qua chạy về một bóng người phía sau lưng rồi hét.

“Đồ vật, giấu ki!”
Lý Mặc nghe được câu này, ra hiệu cho Long vệ yểm hộ mình.

Hắn ta đuổi theo người nữ nhân đó, đi thẳng vào trong.

Nhìn thấy động tác của hắn ta, có người vội vàng muốn ngăn cản.

Nhưng còn chưa lại gần được đã bị Long vệ khống chế rồi.


Lý Mặc mang theo ba người vội vàng đi vào bên trong, mà người nông phụ nhận được chỉ thị cũng vội vàng mở khoá phòng của Triệu Khương Lan, kéo nàng một phát ra ngoài.

Bà ta đem Triệu Khương Lan nhốt ở nhà bếp bên cạnh, chỉ vào một cái vại rồi nói: “Ngươi trốn vào trong vai gạo, không được ra ngoài.”
Triệu Khương Lan nhìn vại gạo, tròng mắt đảo đảo.

“Đang yên đang lành, vì sao ta phải trốn ở trong vai gạo, bên ngoài xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Không liên quan đến ngươi, chỉ là mấy tên du côn vô lại đến gây sự, nếu ngươi không muốn bị bọn họ thuận tay làm bị thương thì ngoan ngoãn trốn ở đây, ít nói mấy lời vô ích đi!”
Triệu Khương Lan buông lỏng cánh tay: “Du còn vô lại, vị đại tỷ này có điều ngươi không biết rồi, khi còn sống ta là một người thích giảng đạo lý với người khác, gặp phải cái loại du côn vô lại này, càng cần phải nói chuyện với bọn họ thật nghiêm túc, khuyên bọn họ một lòng hướng thiện.

Không bằng thế này đi, ta ra ngoài thuyết phục đối phương cho các người, vừa hay giảm bớt chuyện cho các người, không nên nổi lên xung đột.

Nông phụ nắm lấy nàng: “Không được phép ra ngoài, người ở đây đợi cho ta! Người đừng hòng nhân cơ hội này mà giở trò mánh khóe gì, ta sẽ giám sát người chặt chẽ.

“Đại tỷ, ta đã ở đây thành thật nhiều ngày rồi, ngươi còn không tin tưởng ta? Mỗi lần thấy ta đều dùng dáng vẻ hung thần ác sát, chúng ta cùng là nữ nhân, hà tất phải làm khó nhau như thế?”
Thấy Triệu Khương Lan không muốn trốn vào, người nông phụ này chộp lấy con đao trên bàn đặt lên cổ Triệu Khương Lan.

“Trốn vào trong vại gạo, nhanh lên! Nếu mà người không phối hợp thì đừng trách ta không khách khí, nếu mà người bị thương thì cũng là người tự tìm!” Bà ta vừa dứt lời thì ngoài cửa đột nhiên bị người đạp một phát.


Một cái đạp này khiến cho thanh gỗ khoá ngược cửa ở trong bị đạp bung rồi bay lên, giây tiếp theo có mấy người đứng bên cạnh cửa.

Triệu Khương Lan chợt quay đầu, vừa nhìn đã thấy Lý Mặc đứng ở giữa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lý Mặc đột nhiên cong khoé môi lên, lộ ra một nụ cười rực rỡ với nàng.

Hằn ta quả nhiên là xem hiểu những lời nàng nói trong thư, cũng chuyển đến kịp lúc.

Chỉ là lúc này, nhìn dáng vẻ đắc ý của Lý Mặc, trong long Triệu Khương Lan lại không thả lỏng một chút nào cả.

Nàng còn sinh ra cảm giác rắc rối càng nặng nề.

Cơn sóng này chưa yên, cơn sóng khác lại đến, cho dù bây giờ nàng được Lý Mặc đưa đi, tránh khỏi hoạ sát thân.

Nhưng phiền phức sau này, vẫn còn chưa biết giải quyết như thế nào.

Nhìn thấy mấy người này vậy mà đã đuổi đến đây rồi, nhất là Lý Mặc còn cười với Triệu Khương Lan, tim của nông phụ không khỏi thắt chặt lại.

“Các người là một đám với nhau, chẳng lẽ các ngươi cố ý đến đây tìm nàng ta?”
Đạo của người này vẫn còn đặt trên cổ mình, Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Đương nhiên là không rồi, ta vốn dĩ là không quen biết bọn họ “Nếu đã không quen biết thì tại sao hắn ta lại cười thành thế kia?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui