Quả thực là nàng có một cái vòng cổ, là cái dùng sợi dây thừng xuyên qua một cái nhẫn do thân mẫu của nàng để lại trước đó rồi đeo lên cổ.
Hơn nữa là một đối với cái Mộ Dung Bắc Uyên đeo trên tay.
Nếu cứ lấy ra như thế, trong lòng nàng không nỡ
Nhưng quả thật là như bọn họ nói, để cho Lý Mặc tin tưởng, chỉ dựa vào bức thư thôi không đủ
Nếu như Lý Mặc nhìn thấy nhẫn thì chắc chắn sẽ biết bức thư này là do chính tay nàng viết.
Dù sao thì cái nhẫn này, Lý Mặc rất quen thuộc.
Cho nên, Triệu Khương Lan chầm chậm lấy cái nhẫn từ trên cổ xuống, giao cho đối phương.
“Vật này, hoàng đế Vinh Dương từng thấy qua, nếu như hằn ta nhìn thấy nhẫn thì chắc chắn sẽ biết bức thư này là do ta viết
Nghe được câu này, vẻ mặt đối phương vui vẻ.
Có lẽ là hài lòng với biểu hiện của Triệu Khương Lan nên hắn ta nhẹ giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, trước khi Vinh Dương có phản ứng, người sẽ không phải lo lắng gì về tính mạng cả.
Cho dù sau này, Vinh Dương và Thịnh Khang đánh nhau, mục đích của bọn ta đã đạt được, chỉ cần người biểu hiện tốt, cũng có cơ hội giữ lại cái mạng này.
Dù sao thì chủ tử bảo bọn ta đưa người đi, chỉ nói là vĩnh viễn không được hiện thân còn về phần đưa đi đâu, xử lý người như thế nào thì đều là bọn ta nói là được.”
Triệu Khương Lan nhíu mày, cố ý nhận lỗi nói: “Vậy còn mong các vị đại ca đừng có giết ta, ta vẫn còn chỗ có tác dụng, sau này các ngươi bị thương bị bệnh, y thuật của ta rất tốt, có thể giúp các ngươi chữa trị.
Đối phương đã lấy được thư, tâm trạng lúc này rất tốt, có chút hài lòng gật gật đầu.
“Dễ bàn, dễ bàn thôi”
Chờ cho bọn họ đi ra ngoài thì Triệu Khương Lan mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nẵng dựa vào cạnh cửa, nói thầm trong lòng “Lý Mặc, hy vọng lần này chúng ta ít nhiều thì cũng có chút ăn ý”
Sau đó, nàng nhân cơ hội đang không có ai ở gần, lén lút bắn một đạn tín hiệu của Phương vệ.
Nhưng, trong lòng Triệu Khương Lan hiểu rõ, đạn tín hiệu lần này so với đạn tín hiệu nàng cho Mộ Dung Bắc Hải lần trước không giống nhau.
Lúc đó Mộ Dung Bắc Hải đi là ở khu vực Nguyễn ẢI.
ở đó thương nhân phân bố rải rác, là vùng trung bộ của Thịnh Khang.
Sắp xếp Phượng vệ ở đó thì không có gì lạ cả.
Nhưng nơi này vô cùng vắng vẻ, thậm chí Triệu
Khương Làn còn chưa từng nghe nói qua.
Cho nên Triệu Khương Lan hiểu rất rõ, muốn dựa vào sự cứu viện của Phương vệ, là một hy vọng xa vời.
Thần Vương phủ, Tích Chiếu Các, lúc này ánh nến lay động.
Lông mi của Mộ Dung Bắc Uyên rung rung mấy cái, chậm rãi mở mắt ra.
Giang Dương lập tức tiến lên hỏi: “Điện hạ, ngài thấy đỡ hơn chưa?”
Mộ Dung Bắc Uyên dựa vào sức của hắn ta ngồi thẳng dây.
Hắn vừa mở miệng, câu đầu tiên nói chính là: “Có tin tức gì của Vương phi chưa?”
Giang Dương thở dài, lắc lắc đầu: “Xin lỗi điện hạ chúng ta vẫn không thu hoạch được gì cả.
Nhưng xin ngài nhất định phải bảo trọng thân thể, chúng thuộc hạ đều tin rằng, Vương phi vẫn còn sống… nếu như ngài ấy thật sự bị người rắp tâm hãm hại đưa đi, vậy thì người đưa ngài ấy đi cũng hao tổn tâm huyết, trăm phương nghìn kế, không thể chỉ bởi vì lấy mạng của Vương phi, chắc chắn là có dụng ý khác.
Nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa biết rõ ý đồ của đối phương, vì vậy trước mắt chúng ta cứ ngồi yên xem tình hình đã, chờ đợi đối phương bước tiếp bước tiếp theo.
Mà trước lúc đó, bản thân ngài lại tử đổ xuống trước, đến khi sau này xảy ra chuyện gì thì cũng không tinh lực đi xử lý.
Đối với Vương phi cũng không có lợi ích gì cả.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...