Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Bản chất đều là bất nghĩa vùi lấp quốc gia xuống để thành công trạng của một người.
Tư lợi và tham lam đáng sợ như thể có trên người của một chủ soái giống như một thanh kiếm giơ cao gác lên đỉnh đầu của đế vương.
Một khi sơ sẩy, thanh kiếm này sẽ rơi xuống, máu chảy thành sông.
Triệu Khương Lan không khỏi khiếp sợ trong lòng, nhưng đối phương sao có thể chịu tha cho nàng được chứ
Thấy nàng chậm chạp không chịu động bút, hắn ta đột nhiên rút kiếm ra, chỉ về phía Triệu Khương Lan.
“Nếu Vương phi vẫn không tình nguyện vậy thì ta chỉ có thể nghĩ cách khác cho Vương phi tình nguyện thôi.
Không bằng rạch mấy đường trên mặt của người trước, rồi lại cắt mấy ngón tay của ngươi, đợi đến lúc người đau đớn đến cực hạn thì vẫn không phải ngoan ngoãn viết thư sao.
Nếu như ta là ngươi, bây giờ biết điều một chút, nếu không thì sẽ bị giày vò
Triệu Khương Lan cắn chặt hàm răng, nàng biết mấy người này đều là tội tù trốn đi.
Bọn họ nói được làm được, tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Hơn nữa hiện tại, nàng vốn dĩ là không có năng lực phản kháng.
Nhưng tình huống trước mắt không hề đơn giản, ý của đám người này rõ ràng là muốn chia rẽ mối quan hệ của Thịnh Khang và Vĩnh Dương.
Để Lý Mặc cho rằng nàng bị Chiêu Vũ để hoặc Mộ Dung Bắc Uyên giam lại, không để cho Lý Mặc tìm được nàng.
Bọn họ muốn Lý Mặc tin tưởng không nghi ngờ nội dụng của bức thư, cho nên mới cần một bức thư do nàng tự tay viết.
Nhưng bức thư này truyền đi, hậu quả khó lường.
Không truyền đi, sự sống chết của nàng khó dò.
Bây giờ sự lựa chọn này bày ra trước mặt nàng, làm thế nào đều phải xem bản thân nàng…
Triệu Khương Lan chậm rãi nhắm mắt lại, trong nháy mắt này trong đầu nàng xuất hiện vô vàn suy nghĩ.
Phải làm sao?
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó, tim đập mạnh một cái.
Xác thực nàng có thể viết thư cho Lý Mặc, nhưng bức thư này không phải là khơi mào chiến tranh, mà là để cho
Lý Mặc biết nàng đang ở đâu, có thể phải người đến cứu nàng.
Trước đây, sự ăn ý của nàng và Lý Mặc nhiều năm như vậy, giữ bọn họ cũng có rất nhiều ám hiệu và mật hiệu không muốn để cho người khác biết.
Có một số lời người khác chỉ xem đó như một câu nói bình thường, nhìn không ra kết quả gì.
Nhưng chỉ cần bọn họ nhìn thấy là có thể biết được đối phương đang muốn nói cái gì.
Bởi vậy, nói không chừng Lý Mặc có thể tìm hiểu ngọn nguồn, tìm được đến đây.
Tuy nàng cũng không hề hy vọng người cứu nàng ra sẽ là Lý Mặc.
Nhưng người duy nhất Triệu Khương Lan có thể gửi thư đi lại chỉ có một mình Lý Mặc.
Hơn nữa muốn che giấu không để người khác biết cũng chỉ có một cách, không còn đường khác để đi nữa rồi.
Nếu như sau đó nàng thật sự bị Lý Mặc tìm thấy, đưa về Vinh Dương thì chí ít nàng còn một cơ hội sống, có thể giành giật được đường sống khác.
Người sống thì còn hy vọng, dù sao thì so với chết thì tốt hơn nhiều!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...