Nếu như đúng là người Vinh Dương, bọn chúng tuyệt đối không có lá gan lớn như vậy, dám một mình đi vào Thần Vương phủ.
Chẳng lẽ không sợ có đi mà không có về sao?
Suy cho cùng là ai chứ!
Thấy tinh thần của hắn không tập trung, trong lòng Chiêu Vũ đế cũng khó chịu.
“Theo trẫm thấy.
Việc này khả năng cao là có liên quan đến người trong phủ của ngươi.
Tốt nhất người điều tra một chút, ngoại trừ có người nào đó đi ra ngoài, còn có vật gì, nhất là những vật lớn một chút, có bị mang ra hay không? Trước đây trong cung cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện này.
Có người trốn trong rương hoặc trong xe chở phân để lén lút trốn đi.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe xong, lập tức cảm thấy rất đúng.
Là chuyện quan tâm thì bản thân sẽ bị loạn, hẳn không nghĩ đến những trường hợp này.
Lúc này nghe được nhắc nhở của Chiêu Vũ Đế, lại cảm thấy chuyện này không phải không có khả năng xảy ra.
Vậy nên hắn vội vàng quay về Vương phủ, hỏi han Chu khiết: “Ngoại trừ những người đi đứng một mình, còn có người nào vận chuyển rương hoặc những thứ giống như thùng gỗ rời đi hay không.”
Chu Khiết nhớ đến Triệu Thanh Nghi: “Hôm nay Triệu cô nương đúng là có đưa một rương đồ vật ra ngoài, hơn nữa còn để người của tiêu cục mang đi.
Có điều là, đồ vật bên trong cải rương đó, thuộc hạ có mở ra kiểm tra, không hề có vấn đề gì.
Bên trong đều là quần áo và trang sức, không hề có bóng dáng của Vương phi.
“Ngươi kiểm tra qua? Xác định là không có Vương phi ở trong đó?”
Chu Khiết chắc chắn lắc lắc đầu: “Thật sự không có, nếu như có thì lúc đó thuộc hạ thế nào cũng phải giữ rương lại chất vấn Triệu Thanh Nghi.
“Ngoài rương của nàng ta ra, những cái to khác có không?”
“Cái khác cũng không có, cho nên chắc là loại trừ khả năng này.”
Mộ Dung Bắc Uyên tức đến cực điểm luôn rồi.
“Loại trừ, bây giờ tất cả khả năng đề bị loại trừ rồi, vậy Vương phi đi đầu? Đây là Thần Vương phủ, là nhà của nàng, chẳng lẽ Vương phi ở phủ của mình cũng không thể đảm bảo an toàn được hay sao? Đám thị vệ kia rốt cuộc là làm ăn cái gì không biết, chẳng lẽ bổn vương nuôi một đảm phế vật!”
Chu Khiết rất tự trách: “Chuyện này, thuộc hạ cũng có trách nhiệm.
Do thuộc hạ không xử trí được Triệu cô nương, mới nghĩ đến tìm Vương phi cầu cứu.
Nếu như không phải thuộc hạ mở miệng cầu xin thì Vương phi cũng sẽ không tự mình đi tìm Triệu Thanh Nghi, nếu như Vương phi không ra khỏi Tịch Chiếu Các thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện.
Mộ Dung Bắc Uyên nặng nề nhắm hai mắt lại: “Bổn vương bây giờ không có tâm trạng tính sổ với ngươi.
Ngươi lập tức đi đến Đại Lý Tự một chuyến tìm Nghiêm Chính Nghiêm đại nhân, xin hắn đưa hết cho săn của Đại Lý Tự đến đây.
Mũi của đám chó săn đó rất linh, nếu như Vương phi ở trong Kinh Thành thì rất có khả năng bọn chúng sẽ tìm được.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay _ Т R U M t r u y e n.
_
Chu Khiết không dám chậm trễ, đi Đại Lý Tự tìm Nghiêm Chính ngay lập tức.
Nghiêm Chính nghe nói xong, trong lòng có chút kinh ngạc.
“Thần Vương phi? Không phải Vương phi bị bệnh qua đời rồi hay sao, sao lại không tìm thấy người rồi, tại sao bổn quan không nghe hiểu người nói gì?”
Tuy Triệu An Linh biết Triệu Khương Lan không có chết nhưng chuyện này không thể để người ngoài biết được.
Cho nên nàng vẫn luôn giữ kín, cho dù là Nghiêm Chính thì nàng cũng không nói sự thật cho hắn biết.
Vì vậy Nghiêm Chính vẫn luôn không biết gì, hắn thật sự cho rằng Triệu Khương Lan không còn ở trên nhân thế nữa.
Lúc này lại nghe thấy Chu Khiết đến đây cầu cứu, nói không tìm thấy Vương phi nữa rồi, muốn mượn chó săn dùng, quả thật hẳn không có rõ ràng.
Chu Khiết chỉ đành nói: “Nghiêm đại nhân, chuyện rất gấp, ta không giải thích nhiều hơn với ngài được.
Nếu như ngài bằng lòng đi đến Thần Vương phủ với ta một chuyến, điện hạ sẽ nói sự thật cho ngài biết.”
Nghiêm Chính gật gật đầu, hắn còn đem tất cả chó săn hắn nuôi đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...