Triệu Khương Lan đương nhiên là có ý tốt, Hồng Vân nhẹ nhàng gật đầu: “Thuộc hạ biết.
Nhưng mà thuộc hạ thân là Phượng vệ, gánh vác sứ mệnh riêng.
Một khi các Phượng vệ khác cần giúp đỡ, thật sự là không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
May mắn La Tước chưa từng suy nghĩ nhiều.
Bây giờ Phượng vệ cũng không hẳn là hoàn toàn nghe theo lệnh của bệ hạ.
Dường như đều không tham gia vào những hành động gây bất lợi cho Thịnh Khang.
Vậy nên, bình an vô sự.”
“Trong lòng người hiểu là được.
Các người đã gọi ta một tiếng chủ thượng, tất nhiên ta muốn chịu trách nhiệm với tất cả các ngươi.
Bị kẹt giữa ta và bệ hạ, thân phận của Phượng vệ quả thật là rất nhạy cảm.
Ta không thể bảo vệ các ngươi, chỉ hy vọng các ngươi có thể được giải thoát, đi tìm hạnh phúc cho chính mình.
Hồng Vân cảm thấy rung động trong lòng, năm chặt lấy tay của nàng: “Vậy ngài tính sẽ ở lại Vương phủ, sau này cứ trốn tránh bệ hạ như vậy sao?”
“Chờ sau khi đất nước ổn định, Vương gia sẽ dẫn theo ta rời khỏi nơi này.
Sống qua hai đời, ta đã vô cùng chán ghét chuyện tranh đoạt quyền thế, chỉ hi vọng có thể đến được lúc không tranh quyền thế.
Trước lúc đó, ta cũng hy vọng có thể giải tán Phượng vệ, trả lại tự do cho các ngươi.”
Mặc dù triều đình vẫn còn trong ngày hưu mộc, nhưng Kinh Triệu phủ và quân doanh đã bận tối mặt tối mũi.
Mộ Dung Bắc Uyên sợ Triệu Khương Lan buồn bực đến phát ngán, vốn dĩ nghĩ là sẽ ở lại trong phủ chăm sóc cho Triệu Khương Lan, nhưng không ngờ lại bị gọi đi tra xét.
Trong lúc rảnh rỗi Triệu Khương Lan liền đi trêu chọc hồ ly nhỏ, dạy hai đứa nhỏ viết chữ đánh đàn, cũng đã cảm thấy vô cùng hài lòng.
Ai ngờ, Triệu Thanh Nghi đã im lặng một khoảng thời gian lại đột nhiên bắt đầu gây chuyện.
Trong lúc Triệu Khương Lan đang nắm tay Sương Nhi dạy viết chữ, Chu Dương không biết làm thế nào đành đến đây bẩm báo.
“Vương phi, bên phía Triệu Thanh Nghi cô nương, gần đây đang thu dọn đồ đạc, bảo là muốn về quê một chuyến.
Động tác của Triệu Thanh Nghi thoảng dừng lại, buông tay Sương Nhi ra rồi ngồi thẳng người.
“Hả? Triệu Thanh Nghi.
Người không nói thì ta cũng đã quên mất trong phủ còn một người như vậy.
Sao đột nhiên nàng ta lại muốn về quê vậy.
Lúc trước Vương gia bảo nàng ta quay về chẳng phải nàng ta sống chết không chịu đi hay sao, sao lúc này lại đổi ý rồi?”
Chu Khiết lắc đầu: “Nếu như đổi ý thì thôi đi.
Nhưng mà ý của Triệu cô nương rõ ràng là, nàng ta quay về một chuyến thăm họ hàng xong, sau đó sẽ quay lại.
Chắc hẳn không phải là rời đi mãi mãi.
Triệu Khương Lan nhíu mày.
Thăm người thân sao?”
Nàng cảm thấy có chút buồn cười.
Triệu Thanh Nghi này đúng là có dã tâm.
Sau khi cha mẹ mất nàng ta đã đi ở nhờ nhà cứu mẫu, có quan hệ không tốt với nhà cữu mẫu.
Không phải trước khi đến kinh thành còn cố tình làm biểu tỷ của nàng ta bị thương cơ mà.
“Nghe nói là sắp đến ngày giỗ của cha mẹ Triệu cô nương, nàng ta muốn quay về cúng bái vong phụ vong mẫu.
Nếu như vào lúc khác thì không sao nhưng lại trong lúc mấu chốt thế này thật sự là không ổn chút nào.
Người bên ngoài đều nghĩ là ngài đã qua đời.
Nhưng mà họ hàng của Triệu cô nương hoặc là những người ở quê nàng ta cho đến bây giờ vẫn nghĩ Thần Vương phi là Triệu cô nương, Nếu như nàng ta tuỳ tiện quay về, khó tránh khỏi sẽ gây nên một đợt sóng gió lớn, sẽ tạo cho ngài và điện hạ rất nhiều phiền phức không đáng có.”
Lo lắng của Chu Khiết đương nhiên là vô cùng quan trọng.
Trước mắt là thời gian mấu chốt.
Nếu như Triệu Thanh Nghi lộ diện gây ra biến động lớn, hoặc liên luỵ đến công chúa Nhã Lan hay những chuyện cần giấu kín như vậy.
Đối với Thần Vương phủ hay là vương triều Thịnh Khang đều vô cùng bất lợi.
Chờ cho chuyện này qua đi, không có người bàn tán nữa.
Hoặc là chờ đến khi Lý Mặc không còn truy cứu nữa, để Triệu Thanh Nghi rời đi sẽ tốt hơn.
Triệu Khương Lan gật nhẹ đầu: “Ta cảm thấy người nói rất đúng.
Người đi giải thích với nàng ta một chút.
Tình huống bây giờ rất đặc biệt, bảo nàng ta yên phận một chút.
“Thuộc hạ đã giải thích rồi nhưng Triệu cô nương không nghe, lại còn tức giận một trận lớn.
Nàng ta nói không thể bỏ qua ngày giỗ của cha mẹ mình, không thì chính là bất hiếu.
Hơn nữa nàng ta đã ở trong phủ rất lâu rồi chưa được ra ngoài, đã nhịn gần chết rồi.
Thuộc hạ thật sự không khuyên nổi nàng ta nên mới đến đây hỏi ý của ngài một chút.”
Triệu Khương Lan hít nhẹ một hơi, xoa nhẹ ẩn đường.
“Được rồi, để ta tự mình đi xem, nói chuyện với Triệu Thanh Nghi một chút.”.
truyện teen hay
“Vậy thì làm phiền Vương phi ngài rồi.”
Chờ đến lúc Triệu Khương Lan đi ra khỏi viện, đăng trước đã có người tìm Chu Khiết: “Quản gia, lại có phu nhân từ phủ của Lý đại nhân đến, nói là muốn vào tế bái “Vương phi”.
Triệu Khương Lan dở khóc dở cười, phất tay với Chu Khiết: “Đi đi, các người đi làm việc đi, không cần đi theo ta.”
Nàng dẫn theo Tịnh Sở đi về phía nơi ở của Triệu Thanh Nghi, vừa đi đến bên cửa đã nghe thấy tiếng gào khóc của Triệu Thanh Nghi.
“Dựa vào đâu mà không cho ta về.
Dù sao ta cũng không phải bị cầm từ trong vương phủ mà.
Chẳng qua ta chỉ muốn quay về thắp nén hương cho cha mẹ, đốt chút giấy tiền, an ủi bọn họ nếu trên trời có linh cũng không được hay sao? Gần sang năm mới rồi, ta đã một mình ở trong đây nghiêm chỉnh đón, lẻ loi hiu quạnh không một người nào hỏi thăm.
Bây giờ chỉ có tâm nguyện nho nhỏ thế này, các người cũng muốn ngăn ta lại sao.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...