Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Đang lúc nghĩ như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ cửa.
Hằn quay đầu nhìn sang, không biết Hoa quý phi đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào: “Mẫu phi, sao người lại ở đây?”
Hoa quý phi liếc mắt một cái đã nhìn thấy vết máu trải rộng trên lưng Mộ Dung Bắc Uyên.
Bà kìm nén sự thương tiếc trong lòng xuống, im lặng đi đến sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên, từ từ cúi người đè lên bờ vai của hắn.
Sau đó dứt khoát ngồi xuống dưới đất.
“Bổn cung nghe nói phụ hoàng của con nổi trận lôi đình, hung hăng đánh con một trận, còn bắt con quỳ trong từ đường hối lỗi.
Vậy nên mới đến thăm con.
“Mẫu phi vẫn nên quay về đi.
Phụ hoàng không cho bất cứ ai đến thăm hết.
Nếu để phụ hoàng biết, đối với người không tốt lắm đâu.
Hoa quý phi cắn răng: “Ông ấy muốn biết thì biết, ta còn sợ ông ấy sao?”
Hoa quỷ phi nhìn vết thương của Mộ Dung Bắc Uyên, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa lên một chút.
“Không được, vết thương này nhất định phải nhanh chóng xử lý.
Chẳng may bị nhiễm trùng sẽ không tốt.
Bốn cung biết thái y sẽ không dám đến, vậy nên đã sai người mang đến một chút nước thuốc để xử lý, còn có thuốc cao bội làm dịu vết thương.
Đến đây, trước tiên cởi quần áo ra đã, mẫu phi bôi thuốc cho con.”
Hàn từ chối: “Không cần phải làm phiền người đâu, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi.
Sau khi quay về con rửa sạch là được.”
“Nghe lời, đừng tưởng mình là người đao thương không làm gì được.
Bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ con định để lúc quay về Vương phủ đề Triệu Khương Lan nhìn thấy sao, rồi trong lòng con bé sẽ tốt hơn à?”
Nghe thấy Hoa quý phi nói như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên không từ chối nữa, để mặc bà ấy cởi áo trong của mình ra.
Lúc cởi ra tốn chút sức lực, bởi vì vết thương sinh và vải áo dính vào với nhau, Mộ Dung Bắc Uyên không nhìn được mà hít vào một hơi khi lạnh.
Hoa quý phi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng không ngăn nổi nước mắt nữa, vươn tay dùng sức lau đi nước mát.
“Không ngờ phụ hoàng của con lại nhẫn tâm như vậy.
Tốt xấu gì con cũng là con của ông ấy, sao ông ấy có thể ra tay ác độc như vậy! Không sợ đánh con đến mức xảy ra bất trắc gì, ta sẽ liều mạng với ông ấy sao!”
Lúc đầu trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên có hơi khó chịu, nhưng khi nghe bà ấy nói như vậy xong thì có chút buồn cười.
“Chuyện này thật sự là con không nghĩ đến cảm nhận của phụ hoàng, cũng khóc trách phụ hoàng lại tức giận.
May mắn có thể giữ Vương phi lai, coi như để phụ hoàng ra sức đánh một trận cũng xem như là đáng giá!”
“Chuyện này vốn dĩ con không hề sai.
Chẳng lẽ thân là trượng phu mà muốn con trơ mắt chắp hai tay dâng thê tử của mình cho nhường khác sao? Lúc trước ta vẫn luôn không đồng ý nhưng hết lần này đến lần khác phụ hoàng của con vẫn tuôn ra một đống lời ngụy biện.
Nói với ta cái gì mà giang sơn xã tắc, đại nghĩa báo quốc.
Quả thật là buồn cười! Nếu như có nam nhân khác muốn cướp ta đi, ta xem ông ấy có dám từ bỏ chắp hai tay nhường cho không? Nếu như ông ấy bỏ được, ngày mai ta liền xách đạo hòa ly với ông ấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...