Ba thánh chỉ trước kia không biết có đến Giang Nam hay không, phía Giang Nam lại truyền đến tin tức khác.
Liêu Tư Thành quản lý thủy quân Đông Nam báo cáo gần đây có hải tặc xâm phạm.
Đối phương có thân phận phần lớn là các Tiểu quốc ven biển lân cận, đại khái tài nguyên của họ thiếu thốn, khu vực Giang Nam của Thịnh Khang lại có lượng tài nguyên lớn, khiến nhóm hải tặc láng giềng đỏ mắt từ lâu.
Nói đỏ mắt vì đó là khu vực thủy quân Đông Nam đóng quân, bọn họ không dám xâm phạm.
Cũng không biết vì sao gần đây họ lại chủ động tấn công.
Chiêu Vũ Đế có lẽ không ngờ tới, chuyện này do Liên Tư Thành lên khơi mào.
Hắn âm thầm phải người phát tán tin tức, nói tới một thời gian nữa, sẽ có đội buôn chở một số lượng lớn vàng bạc châu báu đi ngang qua.
Sau đó cố ý sai người đốt sào huyệt quan trọng của đám hải tặc, dồn ép bọn họ vào đường cùng.
Chỉ có ra biển cướp bóc mới là con đường duy nhất.
Nếu mọi chuyện đã thành như vậy, Liên Tư Thành làm chủ soái sao có thể ngồi yên.
Hằn danh chính ngôn thuận báo rõ chuyện này với Chiêu Vũ Đế, bày tỏ thái độ hẳn sẽ “Mang thương” ra trận, bảo vệ dân chúng vùng duyên hải cùng tài sản đội buôn an toàn.
Không đánh lui được đạo tặc, hắn kiên quyết không thu binh.
Kể từ đó, coi như là thánh chỉ nhắc nhở hắn hồi kinh giữ đạo hiếu, tế bái Ninh quốc công.
Liên Tư Thành có thể lấy lý do “Không thu được Thiên Tử hà hoàng, không quay đầu nhìn lại cố hương”, đứng trước vấn đề yêu nước, hắn “Nhịn đau xót” từ chối hồi kinh.
Mà Chiêu Vũ Đế đối mặt với chủ soái đặt thiên hạ lên làm đầu, có thể trách móc nặng nề hay sao? Hắn đương nhiên không thể
Nếu lúc này hắn không quan tâm, ép Liên Tư Thành quay về, chẳng phải bị dân chúng mắng chết sao.
Chưa kể đến ở một khi phía Giang Nam có chuyện bất thường khiến người dân phải đề phòng quân địch.
Nếu Liên Tư Thành trở về kinh thành vào thời điểm này cũng không ổn.
Toàn bộ kế hoạch ban đầu được lên chặt chẽ như vậy mà lại bị phá vỡ, chả lạ gì Chiêu Vũ để lại tức giận như vậy?
Trong thư trả lời của hắn, Liên Tư Thành cũng nói rằng
Trần Quý, phó tướng của hắn, đã anh dũng ở lại đánh trả hải tặc làm gương cho binh sĩ, thậm chí còn đánh bại hai tướng lĩnh cầm đầu của quân địch.
Vì vậy, Liên Tư Thành hy vọng rằng triều đình sẽ ban tặng công lớn cho Trần Quý.
Chiêu Vũ đế tức muốn chết.
Hắn ta chỉ vừa mới định thay thế Trần Quý bằng người của hắn ta.
Vậy mà Liên Tư Thành lại muốn báo công cho Trần Quy, cho dù là hắn ta chỉ muốn miễn cưỡng khen ngợi, nhưng kết hợp với những sai lầm trước đây của hắn ta, vị trí của Trần Quý e rằng không thể lay động.
Vậy những gì mà hắn ta đã làm có ích lợi.
Nhìn thấy Chiêu Vũ để vì thế trở nên bồn chồn tức giận, Mộ Dung Bắc Uyên tiến đến an ủi hắn ta.
“Phụ hoàng người đừng lo lắng, nhi thần có cách khiến Liên tướng quân bắt buộc phải trở về”
Chiêu Vũ để thắc mắc hỏi: “Ồ, ngươi nói xem thế nào?”
“Năm nay là năm đầu tiên thành lập Sở quân doanh.
Mặc dù ngoài Liên Tư Thành ra thì một số tướng lĩnh đã đạt được thỏa thuận với triều đình bằng miệng, nhưng nhi thần cho rằng bọn họ sẽ tin tưởng vào việc ký kết hiệp nghị một cách chắc chắn hơn.
Chỉ cần hiệp nghị được ký xong, sau khi bọn họ báo cáo với phụ hoàng công tác hàng năm rồi trở lại quân doanh, thì những đợt phát quân lương tiếp theo có thể cung cấp cho họ.”
Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên nói xong, ánh mắt của Chiêu Vũ để sáng lên.
“Ý của con là, nếu bất cứ ai không đồng ý, bọn họ không thể nhận được quân lương sao?”
“Không chỉ có như vậy, chỉ có chủ soái phải đích thân ký tên thỏa thuận này, nếu không sẽ không có hiệu lực, mà khi không có hiệu lực, quân lương cũng không được cấp, cho dù Liên Tư Thành có không muốn đi chăng nữa, thì hắn cũng thể một mình chống loại toàn thủy quân Đông Nam.
Bởi vì nếu đã không có quân lương, toàn bộ quân bộ sẽ không làm được gì.
Sau đó thì nội loạn ắt sẽ xảy ra, Liên Tư Thành không thể một mình giải quyết được vấn đề này, vì vậy trong bất kể mọi trường hợp, hắn sẽ nhất định trở về kinh thành.”
Nghe những gì hắn nói xong, Chiêu Vũ để có phần lay động..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...