Trên thuyền có vài thị vệ biết bơi, những thị vệ đó thấy vậy thì đều đã sẵn sàng nhảy xuống cứu người.
Nhưng khi họ vừa định nhảy xuống thì đã bị ngăn lại.
“E rằng như vậy thì không ổn đâu.
Các người đều là đàn ông, còn Thần Vương phi lại là nữ nhân, cho dù là các ngươi nhảy xuống cứu nàng ấy lên, nhưng cũng sẽ rất có khả năng làm tổn hại đến thanh danh của nàng ấy, khó tránh sẽ khiến nàng ấy buồn phiền trong lòng.
Nói không chừng sau khi Thần Vương điện hạ biết chuyện sẽ lại không vui, nếu như ngài ấy trách tội thì ai sẽ gánh gác nổi đây?”
Thị vệ đành phải miễn cưỡng dừng lại, không dám tùy tiện nhảy xuống nước.
Đây đúng là một vấn đề nan giải, khiến tất cả những người trên thuyền đều đứng ngồi không yên.
Có người không nhịn được nên lên tiếng: “Lẽ nào không có nữ nhân nào trong chúng ta biết bơi sao?” Hứa Mạn Nhi đứng phắt dậy: “Ta biết bơi, để ta đi cứu nàng ấy”
Vương phu nhân vừa nhìn thấy người đứng lên là Hứa
Mạn Nhi, vẻ mặt của bà ta trở nên hơi căng thẳng một chút.
“Ây da, trắc phi của ta à, chuyện này làm sao có thể làm phiền người được? Cho dù là người hay là Thần Vương phi, một khi xảy ra tai nạn, hạ thần đều không biết ăn nói như thế nào với hai vị điện hạ cả
Hứa Mạn Nhi cắt ngang lời bà ta: “Không cần nói nữa, ta xuống cứu tỷ ấy là lựa chọn tốt nhất rồi.
Nếu không thì giữa các vị đang ngồi đây, còn có ai thông thạo bơi lội hay không?”
Điều này quả thực là cực kỳ hiếm thấy ở chốn khuê nữ.
Hầu hết các vị đang ở đây đều là những cô nương xuất thân danh gia vọng tộc, bảo các nàng ấy ngâm thơ đối ẩm thì rất đơn giản, nhưng thông thạo bơi lội thì thật sự quá khó với họ.
Nhưng Hứa Mạn Nhi thì khác, Hứa Mạn Nhi từ khi còn bé đã phải lớn lên trong hoàn cảnh rất khắc nghiệt.
Những lúc nghèo đói nhất, không có cơm ăn, nàng ấy đã phải lội xuống nước để bắt cá.
Lúc mới đến nhà họ Hứa, bởi vì chưa biết tính cách của người nhà họ Hứa, nên nàng ấy đã vô tình nói ra chuyện này.
Mà cũng vì chuyện này, nàng ấy đã bị Hứa An Liễu chế giễu cười nhạo.
Hứa Mạn Nhi nhìn bóng áo đỏ dưới hồ nước, trong lòng không khỏi dấy lên những suy nghĩ.
Nếu người đó thật sự là Triệu Khương Lan, nhất định không thể để nàng ấy xảy ra chuyện được.
Nếu không, không chỉ Thần Vương điện hạ đau lòng mà Mộ Dung Bắc Hải cũng sẽ thấy xót xa.
Nàng thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải phải buồn vì bất cứ điều gì.
Hơn nữa, Triệu Khương Lan tốt với nàng như vậy, nàng bảo đáp lại nàng ấy, như vậy cũng đâu có gì sai.
Nghĩ vậy, Hứa Mạn Nhi không do dự nữa, nàng cởi áo choàng rồi bước về phía trước mũi thuyền.
Thị vệ đi theo sau nàng có chút do dự: “Trắc phi, người thật sự muốn xuống nước sao? Điện hạ ra lệnh cho chúng thần phải bảo vệ người.
Người cứ như vậy mà nhảy xuống, lỡ như xảy ra chuyện gì, chúng thần không biết sao để giải thích với điện hạ.”
Nếu người dưới nước là người khác, có lẽ nàng sẽ không quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng người dưới nước kia có khả năng là Triệu Khương Lan, vì vậy nàng không thể ngồi yên được.
“Không sao, nếu người đó thật sự là Thần vương phi, cho dù là điện hạ, cũng sẽ không ngồi yên nhìn tỷ ấy xảy ra chuyện đầu.
Không cần nói thêm gì nữa.”
Hứa Mạn Nhi không chậm trễ, bật người lên rồi lặn xuống thật sâu, nhanh chóng bơi đến bên cạnh bóng người áo đỏ kia.
Còn các cô nương ngồi trên thuyền lại nở một nụ cười đầy nham hiểm và đầy sự xảo trá.
Mùa đông nước hồ lạnh ngắt, Hứa Mạn Nhi dần dần cảm nhận được hơi lạnh.
Nàng nghiến răng không dám thả lỏng người, gắng sức mà bơi đến gần người mặc áo đỏ kia.
Chiếc thuyền dần dần đến gần, có người thả sợi dây thừng xuống để kéo hai người họ lên.
Hứa Mạn Nhi cuối cùng cũng chạm tay được vào người kia, nhưng nàng không thể ngờ tới là bóng áo đỏ dưới nước đột nhiên đứng dậy.
Khi người áo đỏ đó quay lại, nàng mới nhận ra hẳn là nam nhân!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...