“Nàng đúng là một nàng dâu tốt.
Bổn vương tận lực giúp đỡ nàng, nhưng nàng lại đứng về phía mẫu hậu.”
Hứa Mạn Nhi phồng miệng nói: “Người ta cũng muốn lấy lòng mẹ chồng để mối quan hệ giữa ta và chàng lâu bền hơn.
Ta làm điều này là vì ai?”
Mộ Dung Bắc Hải bật cười: “Ta hiểu rồi, Hứa Mạn Nhi của ta là người chu đáo và hiểu chuyện nhất.
Sau này ta sẽ không nói chuyện lạnh nhạt với mẫu hậu nữa, như thế được chưa?”
Hằn lại nhớ ra một chuyện và nhắc Hứa Mạn Nhi: “Đúng rồi, hai ngày nữa, trong cung sẽ có yến tiệc hàng nằm dành cho các trọng thần trong cung.
Đến lúc đó, nàng sẽ vào cung với tư cách là Trắc phi của bổn cung.
Nhưng nàng cũng đừng căng thẳng quá, chỉ cần ngồi bên cạnh ta trong suốt buổi tiệc, cũng không quá nhiều nghi thức rườm rà, có thể coi như một bữa ăn bình thường như ở nhà.”!
Hứa Mạn Nhi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Huynh yên tâm, ta sẽ tuân theo sự sắp xếp của chàng, sẽ không làm chàng mất mặt.”
“Sao nàng lại nghĩ như vậy? Cho dù nàng không nghe theo sự sắp xếp của ta, ta cũng sẽ không cảm thấy mất mặt.
Bất kể nàng như thế nào, trong lòng ta nàng đều là tốt nhất!”
Nghe hắn nói điều này, những lo lắng cả ngày của Hứa Mạn Nhi đều tan biến sạch.
Giống như hàng nghìn tia sáng, cuối cùng cũng xuyên qua làm cho những đám mây đen bao phủ trên bầu trời tan biến.
Nàng ôm chặt Mộ Dung Bắc Hải: “Điện hạ, ta rất thích chàng
Mộ Dung Bắc Hải cúi người hôn lên tóc nàng: “Ta cũng vậy, ta cũng thích nàng.
Như thế cũng đủ rồi, Hứa Mạn Nhi nghĩ.
Thần Vương phủ lúc này, có chút náo nhiệt.
Triệu Khương Lan nghe Mộ Dung Bắc Uyên nhắc đến yến tiệc, liền bật cười.
“Điều này thực sự rất phức tạp.
Ta có hai thân phận.
Một là Công chúa Nhã Lan và hai là Thần Vương phi.
Chàng nghĩ ta nên có mặt với tư cách nào? Có rất nhiều người bên ngoài muốn nhìn thấy dung mạo thật của công chúa Nhã Lan, háo hức chờ đợi cơ hội để nhìn thấy sự xuất hiện của ta trong buổi yến tiệc, ai biết được, họ lại không gặp được người.
Mộ Dung Bắc Uyên thở dài, đưa tay lên cằm của nàng hỏi.
.
ngôn tình ngược
“Được rồi, nàng còn đang suy nghĩ thân phận công chúa, lẽ nào làm Vương phi của bổn cung uất ức cho nàng sao? Nàng muốn làm công chúa, hay là muốn làm Thần Vương phi?”
Triệu Khương Lan bị tay hắn bóp chặt, liền cười khúc khích.
Nàng muốn tránh mặt, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã véo cằm nàng, sau đó hôn lâu lên môi và răng của nàng trước khi buông ra.
“Phụ hoàng đã lâu không nhắc đến chuyện của Công chúa Nhã Lan, cũng không đề cập đến tin tức hòa thân với Vinh Dương, chắc hẳn động tĩnh lần trước đã lớn như vậy, trong lòng người cũng biết rằng ta sẽ không bao giờ để nàng đi.”
Triệu Khương Lan dựa vào trong lòng của hắn, cảm thấy có chút vui mừng và thẫn thờ.
“Hi vọng là như vậy.
Thời hạn ba tháng sắp tới, ở phía Vinh Dương cũng không biết đã có tin tức gì chưa, nếu như có tin tức với tính cách của Lý Mặc, chỉ sợ bọn họ sẽ không chịu từ bỏ.
Ta thật sự lo lắng gã điên ấy sẽ làm việc gì bất lợi không.
Nhưng nếu vẫn có tin tức, khi các sứ thần của Vinh Dương sẽ đến như đã hẹn, vẫn không biết phụ hoàng sẽ đuổi họ đi như thế nào.
Ta luôn lo lắng rằng sẽ có thêm chuyện bất trắc.
Thật không dễ dàng để đuổi họ rời đi.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng, ánh mắt kiên định.
“Đừng lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ ở bên nàng.
Nàng là của ta, cũng chỉ có thể là của ta.” Triệu Khương Lan dơ tay chạm vào mũi của hắn: “Ta biết rồi, bình dấm nhỏ.
Giống như chàng là của ta, cũng chỉ có thể là của ta vậy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...