Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


“Vậy mẫu hậu có biết, Hứa Mạn Nhi đối với nhi thần có ý nghĩa như thế nào hay không? Trước đây khi đi Nguyên Ải truy bắt Lạc Quận Vương, nhi thần nói với mẫu mậu là mọi chuyện đều tốt chẳng qua là sợ người sẽ lo lắng, nhưng trên thực tế, một đường đó cũng cực kỳ nguy hiểm.

Rất nhiều lần đều là Hứa Mạn Nhi cứu con, nếu không phải có Hứa Mạn Nhi, nhi thần đã sớm chết dưới đạo của đám thích khách, không còn mạng để quay về kinh nữa rồi.”
“Cho dù có vô số kẻ muốn mạng của nhi thần, nhưng Hứa Mạn Nhi sẽ không, nàng ấy vĩnh viễn cũng sẽ không làm thế.

Trên thế giới này nàng ấy là nữ tử sẽ thành thật nhất với nhi thần, hận không thể giao cả mạng ra cho nhi thần.

Cho dù tất cả mọi người đều đối địch với con, đứng đối lập với con đi nữa, nàng ấy cũng sẽ đứng trước mặt bảo vệ con!”
Viên Hoàng hậu bị hắn nói đến mức nghẹn lời, bà thật sự không ngờ, lúc bọn họ ở Nguyên Ải còn trải qua nhiều chuyện như vậy.!
Nhưng sao Hứa Mạn Nhi lại không nói ra?
Nếu bình tĩnh mà xem xét lại, cho dù lúc trước Hứa Mạn Nhi nói ra, bà cũng sẽ không tin.

Mộ Dung Bắc Hải cúi đầu nhìn thoáng qua Hứa Mạn Nhi, sau đó sai người ta mang xe lăn lại đó.

Mộ Dung Bắc Hải ngồi lại trên xe lăn, đem Hứa Mạn Nhi ôm trên đùi mình.

Hứa Mạn Nhi vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn chìm vào hôn mê.


“Mẫu hậu, nhi thần phải đưa Hứa Mạn Nhi về vương phủ.

Hôm nay nhi thần thừa dịp chuyện này nói rõ với mẫu hậu.

Nhi thần vô cùng biết ơn sự quan tâm của mẫu hậu, nhưng đối với Hứa Mạn Nhi mà nói, hy vọng mẫu hậu có thể buông xuống thành kiến với nàng ấy.

Nếu ngày sau lại xuất hiện loại chuyện như này nữa, thì chính là có người vu oan giá họa cho nàng ấy, mà không phải là nàng ấy chủ động hại nhi thần”
Viên Hoàng hậu lại nhớ đến lý do thoái thác lúc trước của Tử Trúc: “Nhưng tỳ nữ bên người của nàng ta nói là Hứa Mạn Nhi muốn có con trai nối dõi cho con, nên mới tìm phương thuốc cổ truyền dân gian.

Cho dù nàng ta không biết chuyện nọc độc bọ cạp tằm, thì làm sao con khẳng định được là Hứa Mạn Nhi không phải bởi vì lén lút tìm người muốn có đơn thuốc sinh con nên gián tiếp hại con.”
“Con trai nối dõi?”
Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Không có khả năng.

Nàng ấy không phải là loại người vì con nối dõi mà sẽ trộm tìm người muốn có phương thuốc cổ truyền.

Nếu thật sự muốn có con, nàng ấy cũng sẽ nói ra cho con biết, mà không phải tự mình lén lút làm việc.


Mẫu hậu vừa rồi hẳn đã thẩm vấn nàng ấy rồi, nàng ấy chắc chắn có nói không phải là do nàng ấy làm ra, nhưng người vẫn không tin tưởng, không phải sao?”
Viên Hoàng hậu thở dài: “Không sai, nàng ta không thừa nhận, chỉ nói là cái gì cũng không biết.”
“Thế thì nàng ấy đúng là không biết chuyện! Nàng ấy sẽ không lừa người, lại càng sẽ không gạt con.

Cho nên nhi thần hy vọng về sau mẫu hậu không khiến nàng ấy khó xử nữa.

Hôm nay người bày mưu để Ngự Trưởng Ty làm tất cả những chuyện này với Hứa Mạn Nhi, đã khiến trong lòng nhi thần… đặc biệt để ý, thậm chí là oán hận người.”
“Bắc Hải…” Viên Hoàng hậu hơi ngây ra.

Mộ Dung Bắc Hải cũng không nhìn lại, lập tức mang Hứa Mạn Nhi rời đi.

Triệu Khương Lan lại chú ý đến tỳ nữ bên người của Hứa Mạn Nhi cũng ở đây, bị tra tấn đến mức không còn hình người.

Nàng vội vàng nói: “Mẫu hậu, tỳ nữ này nhi thần cũng mang đi.

Đứa nhỏ này hình như vẫn luôn đi theo Hứa Mạn Nhi, không giống những tỳ nữ khác, là tỳ nữ mà mãi sau Hứa gia mới đưa tới cho Hứa Mạn Nhi.

Cho nên, đứa nhỏ này có lẽ cũng vô tội”
Viên Hoàng hậu nghe những lời oán trách của Mộ Dung Bắc Hải, trong đầu lúc này loạn thành một đoàn.

Bà có chút mệt mỏi phất tay, cũng không định xen vào nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui