Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Đối phương cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, Hứa Mạn Nhi có chút bất an, quay đầu nhìn về hướng mà Mộ Dung Bắc Hải đang ngâm mình trong nước nóng.

Nàng ấy không phải là sợ những thứ phải đối mặt sắp tới, mà điều nàng ấy sợ nhất chính là Mộ Dung Bắc Hải bị thương.

“Thần vương phi, mong tỷ giúp đỡ điện hạ.

Năng lực của muội yếu kém, lúc này không giúp đỡ gì được cho điện hạ cả, mà trong lòng thật sự rất lo lắng.

Nếu như sau khi muội vào cung, mà điện hạ có chuyển biến tốt, hy vọng tỷ có thể phải người đến báo cho muội một tiếng.”
Triệu Khương Lan nhìn nàng ấy lòng đầy phức tạp.

Những hiểu biết của nàng về Hứa Mạn Nhi vẫn là ở những ấn tượng trước đây.

Dù chỉ từ một chuyện nhỏ nhặt, cũng có thể nhìn ra được Hứa Mạn Nhi là một người tốt.


Huống hồ Mộ Dung Bắc Hải là người thấu tình đạt lý, nếu như Hứa Mạn Nhi thật sự không tốt, thì hắn cũng sẽ không yêu thương nàng ấy như vậy.

Bởi vậy trong lòng Triệu Khương Lan ủng hộ Hứa Mạn Nhi, nhưng trước mắt lại không thể thao túng hành động của hoàng hậu, chỉ có thể gật gật đầu.

“Muội yên tâm, bất luận là tam ca có động tĩnh gì, ta cũng sẽ cho người vào cung báo cáo kịp thời.”
Sau khi Hứa Mạn Nhi nói cảm ơn xong liền cùng hai người Tử Trúc, Thúy Ngọc đi theo cô cô đến Ngự Chưởng Ty rồi.

Khi đến Ngự Chưởng Ty, Hứa Mạn Nhi mới phát hiện Viên hoàng hậu đang im lặng ngồi từ trước.

Không giống với dáng vẻ hiền hòa thùy mị lần trước khi gặp bà ấy, Viên hoàng hậu của bây giờ sắc mặt u ám, rõ ràng là đang tức giận vô cùng.

Hứa Mạn Nhi khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi, tim nàng ấy cứ đập liên hồi.

Viên hoàng hậu sau khi nghe cô cô kể vụ nọc độc bọ cạp, giận đến run tay.

Bà ấy cầm lấy chén trà bên tay quăng thẳng xuống đất.

Hứa Mạn Nhi quỳ mạnh xuống: “Mẫu hậu, nhi thần thật sự không biết chuyện.

Đến bọ cạp là gì nhi thần cũng không biết, thì làm sao có thể hạ độc điện hạ được ạ.

“Vậy tại sao trên người nha hoàn mà người dẫn vào phủ lại tìm thấy thứ này! Ngươi có biết rằng, bổn cung quan tâm sức khỏe của Sơn vương đến nhường nào không! Năm đó chính vì không quan sát, cái chân của nó mới bị thương nghiêm trọng tới giờ.

Bởi vậy trên dưới Sơn vương phủ đều đề cao cảnh giác, ba năm nay mới lại không xảy ra bất trắc gì.


Ngươi thì hay rồi, mới vào phủ có mấy ngày liền gây ra chuyện này!
Hứa Mạn Nhi không dám bào chữa cho bản thân nữa.

Vốn dĩ Mộ Dung Bắc Hải xảy ra chuyện, trong lòng nàng ấy cũng cảm thấy tội lỗi vô cùng
Hoàng hậu là mẹ ruột của của ngài ấy, dĩ nhiên là có quyền nổi giận.

Chỉ là trong lòng nàng ấy thực sự không hiểu, trong tay của nha hoàn đi cùng với mình tại sao lại có thứ đồ này.

Viên hoàng hậu nhìn hai nha hoàn sau lưng, lại càng không có kiên nhẫn “Hai người là nha hoàn đi cùng của Trắc phi đúng không?”
Hai người quỳ mà run bần bật, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám.

Viên hoàng hậu đập bàn một cái: “Nhìn bổn cung, ngẩng đầu lên trả lời!”
Thúy Ngọc lo lắng nuốt nước bọt: “Bẩm, bẩm hoàng hậu nương nương, chúng nô tỳ là nha hoàn của Trắc phi.

Nhưng mà nô tỳ trước giờ chưa từng thấy qua độc bọ cạp, cái bột màu trắng mà lúc nãy cô cô tìm thấy, nô tỳ hoàn toàn không biết gì, xin nương nương minh xét!”
“Không biết gì? Món đồ này được tìm thấy từ trong phòng của các ngươi, không lẽ có người khác vu oan giá họa cho các ngươi hay sao?”

Nếu là ở nơi khác, thì không phải là không có khả năng.

Còn ở phủ Sơn Vương, thì Viên hoàng hậu tuyệt đối tin tưởng.

Cả cái phủ Sơn Vương này, bất luận thân phận cao là quản gia, hay thấp hèn như đầu bếp, tạp dịch ai ai cũng đều có lại lịch rõ ràng.

Với lại toàn là người cũ đã làm việc trong phủ Sơn Vương từ rất lâu.

Đó là còn chưa nói đến, trong vương phủ luôn có thị vệ đi tuần, mà bên cạnh Mộ Dung Bắc Hải lúc nào cũng có người đi theo bảo vệ.

Hắn được bảo vệ vô cùng chặt chẽ.

Nếu mà có chuyện gì xảy ra, thì vấn đề cũng xuất phát từ Hứa Mạn Nhi và người bên cạnh của nàng ấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui