Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Tử Trúc nghe thấy nàng nói như vậy, trái tim bỗng nhiên có thắt lại.
Vốn dĩ nàng ta không có cảm giác gì với Hứa Mạn Nhi, một lòng chỉ nghĩ đến việc bảo vệ người nhà của mình, mặc cho Hửa phu nhân sai khiến.
Nhưng mà bây giờ, đột nhiên Hứa Mạn Nhi lại nói với nàng ta những lời chân thành như vậy làm cho trong lòng Tử Trúc có chút phân vân.
Bất giác, lòng bàn tay nàng ta bởi vì căng thẳng mà toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cố gắng nặn ra một nụ cười, giả vở đưa ra bộ mặt vui vẻ.
“Nô tỳ cảm ơn trắc phi đã đồng cảm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hầu hạ trắc phi, cùng với Thúy Ngọc tỷ tỷ chăm sóc tốt cho người và điện hạ.”
Hứa Mạn Nhi cười hiền hậu: “Được, sau này đều nhờ các ngươi chăm sóc rồi.”
Rất nhanh, Hứa Mạn Nhi đã đem nhân sâm do hoàng hậu ban thưởng đưa cho bọn họ.
“Các ngươi nhận thứ này đi, mỗi lần nấu thì lấy một ít.
Hai người lần lượt đáp lại, ngày hôm đó cẩn thận lấy một cây cho vào nồi đất rồi đun trên lửa nhỏ.
Trong thời gian này, Tử Trúc không phải là không có cơ hội ra tay.
Nhưng mà nàng ta hít một hơi thật sâu, vẫn không có can đảm để bỏ thứ mà bà lão mắt mù kia đưa cho nàng ta vào trong nồi.
Nàng ta không còn cách nào khác ngoài an ủi bản thân, vẫn nên đợi qua vài ngày nữa rồi nói, bây giờ vẫn không vội.
Mà bọn họ nấu canh sâm mang tới cũng cần thông qua người hầu trong vương phủ dùng thìa bạc để giám sát xem có độc tính hay không.
Người hầu sợ Hứa Mạn Nhi không vui, có chút áy náy nhìn về phía Hứa Mạn Nhi: “Vẫn hi vọng trắc phi bỏ qua cho, nô tỳ làm như này là quy định ở trong vương phủ, bởi vì thân phận đặc biệt của Sơn Vương điện hạ, tất cả đồ ăn vào miệng đều bắt buộc phải dùng thìa bạc để phân biệt.
Như vậy để đề phòng có người lợi dụng sơ hở để hại điện hạ.”
Hứa Mạn Nhi đương nhiên là không ý kiến: “Tất cả đều lấy sự an toàn của điện hạ làm trọng, ta sẽ không để ý đâu.
Nhìn thấy bọn họ thận trọng như vậy, trong lòng Tử Trúc càng thêm bất an.
Nàng ta vốn chậm chạp không dám ra tay, nhưng mà dường như Hứa phu nhân đang theo dõi nàng ta, cách vài ngày lại lén lút phái người gặp mặt nàng ta.
Vừa gặp mặt liền thúc giục hỏi: “Sao rồi? Thuốc đó có hiệu quả không? Tính tình của Sơn Vương điện hạ như thế nào, thái độ với Hứa Mạn Nhi như thế nào?”
Tử Trúc gấp đến độ loanh quanh, sau khi tường thuật mọi chuyện với người của nhà họ Hứa, rồi lại quay trở về Sơn Vương phủ và hạ quyết tâm.
Không chậm trễ được nữa rồi!
Vì vậy, thừa dịp lúc Thủy Ngọc không có phòng bị, nàng ta liền lên rắc một ít bột thuốc vào trong canh nhân sâm.
Bởi vì không xác định được dược tính nên lần đầu nàng ta bỏ không nhiều.
Đợi đến lúc những người hầu trong phủ đến kiểm tra, nhìn món đồ bằng bạc cắm vào trong canh sâm, Tử Trúc suýt nữa thở không nổi.
Nhưng may mắn thay, món đồ bằng bạc không bị chuyển sang màu đen.
Nàng ta liền chắc chắn rằng bà lãi mù không có lừa người.
Mà Mộ Dung Bắc Hải nào có nghĩ rằng, người bên cạnh Hứa Mạn Nhi lại có lòng xấu xa.
Hắn vẫn như thường lệ, uống hết canh sâm mà không hề phòng bị.
Hứa Mạn Nhi lại không uống, bởi vì nàng ấy không thích mùi vị của canh sâm lắm.
Vì vậy, sau ngày đầu tiên uống một chút thì không đụng đến nó nữa.
Tử Trúc vẫn cẩn thận quan sát phản ứng của Mộ Dung Bắc Hải, nàng ta vốn nghĩ rằng bản thân cho vào không nhiều, cho dù Mộ Dung Bắc Hải có xuất hiện sự khó chịu thì cũng sẽ không phản ứng quá dữ dội.
Dù sao thì đồ bạc kia cũng không chuyển sang màu đen, chứng tỏ là độc tính không mạnh.
Hơn nữa bà lão mắt mù kia cũng nói, thuốc này cần thời gian dài sử dụng chứ không phải một sớm một chiều là có thể có hiệu quả gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...