Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Đợi đến khi nàng ấy cởi lớp trung y, Mộ Dung Bắc Hải đang ngồi trên giường bất thình lình ôm nàng ấy dậy, thoáng cái đã ôm lên giường.
Hứa Mạn Nhi thấp giọng kêu một tiếng, sau đó ngại ngùng che mặt.
Mộ Dung Bắc Hải gỡ tay nàng ấy xuống, quen thuộc hôn lên môi nàng ấy.
Hai người dịu dàng hồi lâu, vành tai chạm lên tóc mai.
Một hồi lâu sau, hô hấp hằn từ từ nặng nhọc, môi hôn càng lúc càng dịch xuống dưới.
Mặt Hứa Mạn Nhi đỏ như tôm luộc.
Nhưng nàng ấy lại không hề trốn tránh, ngược lại còn mở to mắt, chăm chú ngắm nhìn Mộ Dung Bắc Hải.
Trong mắt nàng ấy có kính nể, có tôn sùng, có biết ơn.
Trong ánh nhìn chăm chú của nàng ấy, Mộ Dung Bắc Hải khàn giọng nói.
“Ta muốn nàng”
“Ta cũng muốn điện hạ!”
Một đêm này, người hầu ở bên ngoài đều đỏ mặt, còn chuẩn bị mấy lần nước.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy Sơn vương điện hạ vô cùng thương yêu vị trắc phi này.
Sáng sớm ngày hôm sau, có một nữ quan tươi cười tới gõ cửa.
Bọn họ phải tiến cung bái kiến hoàng thượng và hoàng hậu, trước lúc đó, nữ quan còn phải thu lại khăn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Mạn Nhi nóng lên, cẩn thận đưa tới.
Ngày trước Lâm Linh Nhi phải xử lý tấm khăn mới có thể lừa gạt.
Nhưng hiện giờ Mộ Dung Bắc Hải cũng vô cùng rõ ràng.
Tình hình tối qua, người hầu bên ngoài cũng rất rõ ràng, không thể làm giả.
Vậy nên lần này chắc chắn không có vấn đề gì.
Sau khi mọi thứ được chỉnh đốn ổn thỏa, Hứa Mạn Nhi cùng vào cung với Mộ Dung Bắc Hải.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Mạn Nhi nhìn thấy hoàng hậu và Chiêu Vũ Đế, trong lòng nàng ấy khó tránh khỏi lo sợ bất an và rất căng thẳng.
Nhưng mà Mộ Dung Bắc Hải vẫn luôn nắm tay nàng ấy, thỉnh thoảng móc ngón tay nàng ấy để ám chỉ sự trấn an.
Nàng ấy không thể làm gì khác hơn ngoài việc tự nói với bản thân, cần phải bình tĩnh, không thể để cho Mộ Dung Bắc Hải mất mặt được.
Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên Viên hoàng hậu nhìn thấy nàng ấy.
Trong bữa yến tiệc thơ lần trước, Viên hoàng hậu đã nhận thấy được Hứa Mạn Nhi rất am hiểu thơ văn.
Nếu như lúc đó không phải là giúp Hứa An Liễu, vậy thì người đứng đầu của yến tiệc thơ lẽ ra là Hứa Mạn Nhi mới đúng.
Rõ ràng hoàn cảnh của nhà họ Hứa không tốt nên nàng mới không thể không trái với lòng mà giúp Hứa An Liễu gian dối.
Lúc đó Viện hoàng hậu vẫn không nghĩ rằng tương lai nữ tử này sẽ trở thành con dâu của bà.
Lúc này nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải đưa người đến, hoàng hậu cũng sẽ không ở trước mặt làm nàng ấy gây khó xử:
Ngược lại biểu hiện của bà còn không có chút ngăn cách nào: “Ngẩng đầu lên để bổn cung xem nào.
Hứa Mạn Nhi dè dặt ngẩng đầu lên, hoàng hậu tỉ mỉ đánh giá nàng ấy mấy lần.
Bà không khỏi cảm thấy ánh mắt của Mạn Nhi vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa còn cảm thấy khuôn mặt có phần giống Triệu Khương Lan.
Thực ra ở yến tiệc thơ hôm đó bà đã để ý đến điều này rồi.
Trong lòng Viên hoàng hậu không khỏi nói thầm, Mộ Dung Bắc Hải thích nàng ấy như vậy, có phải là bởi vì không cách nào có được Triệu Khương Lan không.
Vì vậy cho nên lần thứ hai mới tìm một người có tướng mạo gần giống với nàng? Đương nhiên trong lòng bà ta nghĩ như vậy nhưng sẽ không nói ra, chỉ ra sức mỉm cười hiền hậu nhìn Hứa Mạn Nhi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...