Mộ Dung Bắc Tô huýt sáo: “Tam ca, tam tẩu đẹp thật đấy, huynh đúng là may mắn.
Mộ Dung Bắc Hải phì cười: “Phúc khí của tiểu tử nhà đệ cũng không tồi, Lục đệ muội có thể nói là nữ trung hào kiệt, có thể gả cho đệ cũng là vận khí của đệ tốt!”
“Cái đó là tất nhiên, thê tử của đệ đứng đầu thiên hạ, không ai bì được! Nhìn đại hôn của hai người hôm nay, tam tẩu chính là xếp thứ hai trong thiên hạ rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu liếc Mộ Dung Bắc Tô một “Khương Lan nhà ta đâu?”
Mộ Dung Bắc Tô vội vã đầu hàng: “Tứ ca, đệ sai rồi, tứ tẩu cũng xếp thứ hai trong thiên hạ, thứ hạng của hai người họ ngang bằng nhau.
“Không được, Khương Lan của ta mới là đứng đầu thiên hạ, điều này không thể bàn cãi.
Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn một cái: “Sao chàng trẻ con vậy? So đo với lão Lục làm gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên có chút tủi thân: “Ta so đo tính toán như vậy là vì ai chứ? Đồ vô ơn, nàng là đồ không có lương tâm!”
Triệu Khương Lan che miệng cười trộm, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Nàng lại nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, đáy lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Với nàng, Mộ Dung Bắc Hải cũng quan trọng như huynh trưởng của nàng vậy.
Từ trước đến nay, nàng luôn lo lắng rằng Mộ Dung Bắc Hải sẽ sống cô độc đến già
Bây giờ có nữ tử hắn thật lòng thật dạ thương yêu ở cạnh, thật là khiến người ta vui mừng!
Mộ Dung Bắc Hải và Hứa Mạn Nhi ở trước mặt mọi người uống rượu giao bồi.
Trong lúc uống rượu, ánh mắt hai người nhìn đối phương ân cần dịu dàng, dường như một cái liếc mắt đã là cả vạn năm, thiên hoang địa lão.
Hạnh phúc lớn nhất đời người, có lẽ là gặp được người mà vận mệnh đã định, sau đó can tâm tình nguyện sống cùng người đó.
Tuy rằng bọn họ có xuất thân khác biệt, gặp nhau cũng long dong.
Nhưng giờ phút này đây, khách quý đầy nhà, sum họp vui vẻ.
Giống như là trải qua những khó khăn của vận mệnh, đột nhiên có được món quà trời ban.
Tất cả những gập ghềnh và đau khổ cũng đều nhận được sự khoan hồng, khe khẽ vuốt ve.
Đợi tiệc cưới náo nhiệt kết thúc, sắc trời cũng đã trở tối.
Khách khứa không muốn làm phiền đêm động phòng của bọn họ, lần lượt ra về.
Mộ Dung Bắc Hải nắm tay Hứa Mạn Nhi quay về phòng, hắn không để người hầu hầu hạ mà tự mình ở trong phòng cùng với Hứa Mạn Nhi.
Hai người rửa mặt chải đầu xong cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Hứa Mạn Nhi thuần thục giúp Mộ Dung Bắc Hải cởi áo, có thể thấy chuyện này nàng ấy sớm đã quen thuộc rồi.
Nhưng đến giờ phút này lại có chút căng thẳng, trong lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi.
Mộ Dung Bắc Hải chạm vào ngón tay nàng ấy, trong mắt mang theo ý cười: “Sao vậy? Hình như nàng rất sợ hãi?”
“Ai, ai sợ chứ? Chàng đừng nói bừa!”
“Nhưng ta sờ thấy mồ hôi ở trong tay ai đó, không phải sợ thì là gì, căng thẳng sao?” Hứa Mạn Nhi làm bộ hung dữ trừng mắt nhìn hắn nhưng chẳng có chút nào dọa người, ngược lại còn rất đáng yêu.
“Trước đây là ai nói muốn ăn sạch ta, lâu như vậy rồi, đến thời điểm mấu chốt lại quên mất sao?”
“Ta không quên, ta, ta rất giỏi!”
Nàng ấy cắn răng, cởi y phục của Mộ Dung Bắc Hải ra.
Mộ Dung Bắc Hải càng cảm thấy buồn cười, còn hất cằm ra vẻ trêu tức.
“Sao chỉ mỗi bản vương cởi? Nàng thì sao?”
“Gấp cái gì? Cũng không phải là không cởi.”
Nàng ấy ngượng ngùng cởi từng lớp từng lớp hỷ phục..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...