Chờ đến tối Mộ Dung Bắc Uyên trở về Thần vương phủ, sau khi kế lại sự tình với Triệu Khương Lan, nàng cũng cảm thấy bất an theo.
“Chàng nói là đồ của nữ tử kia được phát hiện trong phủ thượng của Nghiêm đại nhân, Nghiêm đại nhân cũng chính là người cuối cùng gặp gỡ với nàng ta… cho nên tình cảnh hiện tại vô cùng bất lợi đối với Nghiêm Chính?”
“Không sai, trừ khi có thể tìm được nữ tử đó, thẩm vấn kỹ càng mới biết được tiền căn hậu quả.
Nhưng bây giờ đến cả bóng người còn không tìm được, sao có thể khôi phục danh dự cho Nghiêm Chính được?”
Triệu Khương Lan cau mày: “Chàng có cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ không? Thiếp thấy hôm đó Nghiêm đại nhân hình như cũng không phải không rung động với Triệu An Linh.
Nếu như hẳn thật tình có ý khác với An Linh thì sao có thể có quan hệ gì đến nữ tử khác.
Huống chi chàng cũng đã nói, hẳn luôn là người công tư rõ ràng, bây giờ nữ tử mất tích lại là tỷ muội ruột thịt đối với nữ nhân có liên quan đến một vụ án.
Có nghĩ thế nào cũng cảm thấy hẳn sẽ không hồ đồ trong chuyện này như thế!”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Ta tất nhiên tin vào cách làm người của hắn, nhưng ta có tin, nàng có tin cũng không làm gì được.
Bây giờ đối phương đã đánh trống ở Đài Kim Minh, lần trước nàng cũng đã trải qua chuyện ở Đài Kim Minh, nàng cũng biết uy lực của tiếng trống Đài Kim Minh lớn cỡ nào.
Đến cả phụ hoàng không thể vì áp lực dư luận mà thả nàng ra.
Lần này Nghiêm Chính đã gặp phải một phiền toái lớn rồi”
Triệu Khương Lan mím môi: “Cũng không biết An Linh đã biết tin này chưa”
Lúc này Triệu An Linh đang ở Triệu phủ.
Triệu Đường về đến nhà liền kể chuyện này cho Triệu An Linh.
Nàng ta nghe xong sao có thể ngồi vững được, tất nhiên là đứng bật dậy.
“Không thể nào! Con và Nghiêm Chính hiện giờ cũng xem như thân thiết, con vô cùng tin tưởng vào cách làm người của ngài ấy.
Nói ngài ấy trắng trợn cướp đoạt dân nữ, đây tuyệt đối là vu oan giá họa!”
Triệu Đường nhìn nàng ta: “Nhưng bây giờ đúng là đồ của nữ tử kia được tìm thấy trong phủ thượng của hẳn.
Xét đến manh mối, Nghiêm Chính không có cách nào thanh minh cho bản thân, với lại nữ tử kia cũng dễ nhìn, hàng xóm láng giềng đều biết.
Hôm nay Nghiêm Chính đúng là có đến nhà đó, còn cố ý giúp đỡ cho trưởng tỷ của nàng ta.
Dựa vào phán định lúc trước thì trưởng tỷ của nữ tử vốn bị phán tử hình, nhưng Nghiêm Chính lại tha cho nàng ta.
Hẳn dựa vào điều gì lại đi giúp đỡ một người không hề có tý dây mơ rễ má nào, chuyện này hẳn có nói được rõ ràng sao”
Triệu An Linh chắc chắn nói: “Ngài ấy sẽ giúp đỡ bọn họ, chắc chắn vì thấy họ đáng thương, tội không đáng chết.
Ai biết được hảo tâm không nhận được báo đáp.
Ngài ấy giúp người ta, người ta lại trả đũa, con cảm thấy thật thất vọng thay cho Nghiêm Chính”
“Con có thất vọng hay đau lòng cũng không được gì, chuyện này con nói cũng đâu có tác dụng.
Hiện tại hản đã bị đình chức tạm thời, tạm thời bị giam trong phòng thẩm vấn của Đại lý tự, chỉ cần một ngày vẫn chưa tìm được nữ tử kia thì hẳn một ngày đừng mong lật được bản án!”
Triệu An Linh nóng ruột không chịu nổi, đi qua đi lại: “Phụ thân, chuyện này con cảm thấy nhất định có liên quan đến Mộ Dung Bắc Quýt”
“Thái tử điện hạ, vì sao con lại nói vậy?”
Triệu An Linh kể lại sự tình không vui ngày hôm đó ở Thần vương phủ giữa Nghiêm Chính và Thái tử cho Triệu Đường nghe.
Triệu Đường nghe thấy nàng ta nói như vậy, dường như suy nghĩ một cái gì đó..