Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Mộ Dung Bắc Hải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng ấy, trong lòng có chút sầu muộn.
“Ngoan, đừng khóc, về sau ta sẽ không nói mấy lời như thế này nữa”
Nghe lời này nàng ấy mới chịu nín khóc, đưa tay xoa hai mắt đỏ hoe của mình.
Nàng ấy nhìn xung quanh: “Điện Hạ, ở đây không có lửa, trời lại tối, e rằng đêm nay chúng ta phải ngủ trong bóng tối rồi”
“Nàng sợ tối không? Nếu sợ thì ngồi lại gần ta một chút”
Hứa Mạn Nhi không sợ tối, nhưng nàng ấy vẫn nhích lại gần Mộ Dung Bắc Hải.
“Thứ ta sợ nhất không phải là bóng tối, mà là khí lạnh ban đêm, bên người lại không có lò lửa, cũng không có chăn đệm, chỉ sợ ngài không chịu nổi mà tái phát bệnh thôi”
Mộ Dung Bắc Hải bỗng nghĩ tới điều gì đó, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ai nói không có lò lửa chứ?”
“Hả, không phải sao, chỗ này làm gì có?”
Mộ Dung Bắc Hải nhìn nàng ấy, bỗng vươn tay khế gõ lên chóp mũi nàng ấy: “Lò lửa đó chính là nàng, có nàng ở đây, ta sẽ không sợ lạnh nữa”
Không ngờ điện hạ lại xem nàng ấy là lò lửa nhỏ!
Hứa Mạn Nhi vừa có chút xấu hổ vừa có chút buồn cười.
Nàng ấy hoàn toàn buông xuống rụt rè,ôm chặt Mộ Dung Bắc Hải không chừa một khe hở.
“Được rồi, đêm này ta sẽ lại làm lò lửa cho điện hạ sưởi ấm, điện hạ phải ôm chặt ta không được buông tay, cũng không được ghét bỏ ta”.
Mộ Dung Bắc Hải phát hiện Hứa Mạn Nhi thật sự là một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu.
Chỉ cần ở chung với nàng ấy, sẽ thấy được con người của nàng ấy khác hoàn toàn với những gì nàng ấy thể hiện ra.
Bề ngoài Hứa Mạn Nhi nhìn có vẻ lạnh lùng, ít nói.
Nhưng ở chung lâu ngày, sẽ cảm thấy nàng ấy thật sự rất dính người và còn thích làm nũng nữa.
Nếu so sánh nàng ấy với một loài động vật nhỏ bé nào đó, thì nàng ấy chắc chắn sẽ là một cô mèo nhỏ với vẻ ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo.
nhưng bên trong lại mềm mại, đáng yêu.
Trời càng về khuya, trong hang động càng trở nên lạnh lẽo và ẩm thấp Hứa Mạn Nhi quan sát sắc mặt Mộ Dung Bắc Hải.
Cảm thấy hắn có chút không ổn.
Nàng ấy sờ soạng bàn tay của Mộ Dung Bắc Hải, lạnh đến kinh người, không khỏi nhíu mày nhét chúng vào trong tay áo của nàng ấy.
Thứ duy nhất giúp bọn họ ấm áp hơn một chút là đám cỏ khô trên mặt đất này, nhưng vấn đề là phải làm sao cố định nó lại.
Hứa Mạn Nhi suy nghĩ một chút, bèn cầm dây thừng mang lại đây.
Nàng ấy phủ cỏ khô lên người Mộ Dung Bắc Hải, sau đó nhẹ nhàng quấn lại một vòng.
“Điện hạ, huynh chịu khó một chút, như thế này sẽ đỡ lạnh hơn”
Mặc dù Hứa Mạn Nhi nói bản thân sợ lạnh, nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, nàng ấy cũng không tốt hơn được mấy.
Mộ Dung Bắc Hải dứt khoát ôm nàng ấy vào lòng.
“Không thì như vầy đi, hai chúng ôm nhau rồi lấy cỏ phủ lên, sau đó dùng dây thừng quấn lại một chỗ, vậy sẽ ấm áp hơn”
Từ lúc đó hai người cũng chưa từng tách rời.
Hứa Mạn Nhi không ngờ sợi dây thừng mình từng quấn quanh người Mộ Dung Bắc Hải, bây giờ lại quấn chặt hai người lại một chỗ.
Nàng ấy cảm thấy buồn cười, có chút khao khát ngã vào lòng ngực Mộ Dung Bắc Hải..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...