Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Nhưng nàng ấy không dám than mệt, cũng không dám than đau, chỉ có thể không quay đầu lại mà đi tiếp.
Mộ Dung Bắc Hải muốn nói lại thôi nhìn Hứa Mạn Nhi đang kéo mình, có mấy lần, hắn muốn kêu nàng ấy dừng lại, đừng đi tiếp nữa.
Nhưng Hứa Mạn Nhi giống như đang đấu tranh với mình vậy, thế nào cũng không chịu buông tay.
Phần vải ở lưng gần vai đã bị dây thừng mài rách rồi, cho dù không nhìn thấy bên trong thì cũng tưởng tượng ra được nàng ấy phải chịu cơn đau như thế nào.
Bỗng nhiên hốc mắt Mộ Dung Bắc Hải đỏ lên.
Ở giờ khắc này, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự cứng cỏi trên người nữ nhân này.
Lúc hắn thảm hại nhất, bất lực nhất, nàng ấy đã dùng thân thể mảnh khảnh của mình chống đỡ hẳn lên.
Không dễ dàng gì hai người mới đi ra khỏi rừng, Hứa Mạn Nhi nhìn ra xa, đột nhiên bật cười.
“Công tử, ở kia hình như có một cái hang động, hay là để ta dìu huynh qua đó đi!”
Mộ Dung Bắc Hải gật gật đầu, được nàng ấy chầm chậm dìu đến hang động.
Hứa Mạn Nhi thấy trên nền đất có một đống cỏ kho duy nhất thì để Mộ Dung Bắc Hải ngồi trên đống cỏ khô.
Hứa Mạn Nhi dùng sức lắc đầu, thậm chí còn lộ ra ý cười với hẳn: “Không đau, công tử, chúng ta đây có phải được coi là gặp dữ hoá lành không, thoát ra khỏi cái chết”
“Không biết, có lẽ những người đó vẫn còn đuổi đến đây nữa”
“Không biết bọn người thái thú có chống cự nổi bọn thích khách kia không.
Mà bây giờ trời cũng tối rồi, ta thấy bọn họ cũng không dám manh động đâu, nếu không giâm lên địa lôi chẳng phải là đem mình nổ thành phấn hay sao”
Mộ Dung Bắc Hải gật gật đầu: “Chẳng qua sáng sớm ngày mai, chúng ta vẫn phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Nếu không xảy ra chuyện gì thì ai cũng không thể nói trước được”
“Huynh chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tin ta, huynh cát nhân thiên tướng, Bồ Tát cũng sẽ bảo vệ huynh!”
Mộ Dung Bắc Hải dịu dàng nhìn Hứa Mạn Nhỉ: “Chẳng có thần phật nào giúp đỡ ta cả, chính là nàng đã không tiếc mạng sống cứu ta, cảm ơn nàng, Mạn Nhi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...