“Rất nhiều hiệu buôn lớn đều cầm trong tay ngân phiếu Hanh Thông, đây cũng là chuyện không cách nào tránh được.
Nhưng mà hạ quan cũng phái người kiểm tra nhiều lần rồi, từ sau khi đề cập đến việc đổi người đều là thương gia lớn, cũng không có thân phận khả nghỉ gì, hẳn là không có quan hệ gì với Lạc Quận vương đâu”
“Chẳng lẽ đã lâu như vậy rồi mà hản ta không có động tác gì sao?
Nếu như trong tay hẳn ta có ngân phiếu, lại không lấy được bạc, đáng lý ra sẽ không ngồi chờ chết như vậy, nhất định sẽ nghĩ cách khác”
Nói tới đây, Mộ Dung Bắc Hải lại nghĩ tới một chuyện khác.
“Ngoại trừ việc có liên quan tới ngân phiếu ra, vùng Nguyên Ải lúc trước có xuất hiện biến động gì khác không?”
Thái thú suy nghĩ: “Cái khác thì hình như không có… à! Nhưng mà mấy tháng trước, thái tử điện hạ đã từng đã tới Nguyên Ải trải nghiệm và quan sát dân tình, trấn an lòng dân.
Nhưng mà lúc ấy, lại là có thích khách âm mưu lấy mạng của hẳn ta, may mà những thích khách đó không thực hiện được, thái tử điện hạ cũng chỉ bị thương ngoài da, không có ảnh hưởng gì tới tính mạng, lúc ấy khiến cho đám quan viên một phen sợ hãi”
“Ngươi nói cái gì, thái tử điện hạ? Mộ Dung Bắc Quý hắn ta đã từng m sát sao? Vì sao bổn vương chưa bao giờ nghe hẳn ta nhắc tới, nếu như thực sự có việc này, phụ hoàng cũng nên biết, nhưng phụ hoàng dường như cũng chưa từng nghe thấy”
“Hả, chẳng lẽ sau khi thái tử điện hạ trở về, cũng không có bẩm báo lên hoàng thượng? Nhưng mà nhắc đến cũng thấy kì lạ, những thích khách đó sau khi động thủ liên uống thuốc độc tự sát, chỉ là không ngờ tới, độc dược mà bọn họ uống là bí dược trong cung.
Cho nên hạ quan hoài nghỉ, những người kỳ lạ đó là do người có liên quan tới hoàng tộc phái tới.
Ban đầu chúng thần cũng không có ngờ là Lạc Quận vương sẽ ở Nguyên Ải, nhưng là liên hệ đến chuyện ngân phiếu hiện nay, cẩn thận ngẫm lại thì thật sự rất có khả năng chuyện lúc đó cũng là do Lạc Quận vương làm”
“Thái tử điện hạ bị ám sát ở nơi nào?”
“Là lúc ở trên núi cầu phúc”
Mộ Dung Bắc Hải nhíu mày: “Hành tung lúc ấy của Thái Tử là bí mật hay công khai?”
Quận thủ suy nghĩ: “Tất nhiên là bí mật.
Dù gì thân phận của Thái Tử điện hạ tôn quý, lúc lên núi cầu phúc cũng không tiện mang trọng binh để bảo vệ mình.
Cho nên vốn dĩ việc này cũng không có người biết, nhưng lúc ấy lại có hai tên thích khách bí mật giả làm sa di trong chùa, lại còn nghĩ cách tiếp cận điện hạ, vậy nên mới suýt chút nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
nhất định sẽ nhanh chóng cho điện hạ một lời giải thích!”
Hai người đi ra khỏi phủ Thái Thú, bời vì thời gian còn sớm cho nên Mộ Dung Bắc Hải đã dẫn Hứa Mạn Nhi đi dạo khắp nơi..