“Hay là như vậy được không, mẫu phi viết thêm một phong nhắc nhở với cữu cữu của con, bảo hẳn không nên đối nghịch với phụ hoàng con, lúc nào nên thuận theo phụ hoàng con, thì cố gắng thuận theo hắn.
Có lẽ, chỉ cần nhà họ Liên không gây ra tai vạ gì, phụ hoàng con sẽ hài lòng với con hơn, sẽ không trách móc con nặng nề nữa.”
“Về phần Thái Tử phi, trước kia ta cho rằng Triệu An Linh kia sẽ luôn một lòng với con, tuyệt đối sẽ không làm bậy.
Thật không ngờ rằng, nàng ta lại có thể không biết điều như vậy, nếu nàng ta đã không muốn làm Thái Tử phi, có rất nhiều người bên ngoài muốn làm! Con yên tâm, mẫu phi nhất định sẽ tìm cho con một người tốt tính, gia thế tốt, còn ngoan ngoãn nghe lời chăm sóc con, không để con cảm thấy cô đơn, được không?”
Không ngờ rằng Mộ Dung Bắc Quý lại lắc đầu.
“Tạm thời nhi thần không muốn nhắc đến những chuyện này.
Nói không định tìm thêm nhà nào để liên hôn, để tránh lại chọc đến phụ hoàng không vui”
Lan phi không ngừng đau lòng mà nhìn hản.
Ban đầu Mộ Dung Bắc Quý là người có xuất thân tốt nhất, cũng là người kiêu ngạo nhất trong một đám hoàng tử.
Từ lúc nào, hắn trở nên lo trước lo sau như vậy, giống như một con chim sợ cành cong?
Lúc trước bà ta cho rằng, để Mộ Dung Bắc Quý làm Thái Tử như mong muốn, sẽ vui vẻ hơn so với lúc trước rất nhiều.
Thế nhưng không ngờ rắng, khi thực sự trở thành Thái Tử rồi, hẳn lại ngày càng gầy gò, liên tục phiền não.
Mọi thứ đều không đẹp đẽ một chút nào như ban đầu bà ta kỳ vọng.
Dĩnh phi lau nước mắt, bởi vì lo lắng cho thân thế của Mộ Dung Bắc Quý, cố ý gọi thái y đến khám bệnh cho hẳn.
Sau khi thái y bắt mạch giúp Mộ Dung Bắc Quý, vuốt vuốt chòm râu.
“Có lẽ là Thái tử điện hạ suy yếu tim, chứa nhiều nỗi tức giận trong lòng.
Đây là uất khí tụ thành, khiến cho tim suy nhược, không biết có phải điện hạ suy nghĩ quá nhiều hay không, mất ngủ gặp nhiều ác mộng, thậm chí trí nhớ có chút suy yếu.”
Mộ Dung Bắc Quý nặng nề gật đầu.
“Đã có một đoạn thời gian, bổn vương liên tục không ngủ ngon, vì vậy, ban ngày tinh thần cũng không tốt, vậy có thuốc để điều trị không?”
“Vi thần sẽ kê cho thái tử điện hạ một ít đơn thuốc để giải tỏa tâm trạng, nhưng mà, nếu như vi thần không đoán sai, thực ra điện hạ mắc phải một loại bệnh trầm cảm.
Nguyên nhân có thể do tâm trạng buồn phiền, khiến cho tâm trạng hậm hực.”
“Trầm cảm?” Dĩnh phi lập tức trở nên căng thắng: “Cái này, loại bệnh này nghiêm trọng không?”
“Thực ra đây chính là một loại tâm bệnh.
Mặc dù thuốc dược có hiệu quả, nhưng tục ngữ nói rất đúng, tâm bệnh vẫn cần đại phu tâm dược.
Vẫn mong điện hạ nhất định phải thả lỏng tinh thần, điều tiết tâm trạng, mới không trở nên nghiêm trọng hơn.”
Dĩnh phi vội nói: “Vậy ngươi mau chóng kê một ít thuốc hiệu quả cho Thái Tử đi, nhưng mà, chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài, ngay cả Hoàng Thượng cũng không được nói, nghe thấy hay chưa!”
Thái y sao có thể từ chối, hoàn toàn đồng ý.
Trong lòng Lan phi càng thấy khó chịu, thậm chí bà ta có chút hối hận khi đã đẩy Mộ Dung Bắc Quý lên trên vị trí này.
Cho dù hẳn tài giỏi hơn nữa, hẳn vẫn còn là một đứa trẻ.
Bây giờ mới chỉ là thiếu niên nhược quán, đã đảm nhận rất nhiều gánh nặng, làm sao có thể không có áp lực?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...