Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chăm chẳm vào nàng: “Cho nên ta cũng được xem là một phần động lực tinh thần cho nàng?”
“Tất nhiên rồi!
Triệu Khương Lan cười: “Hơn cả một phần chứ, chàng chiếm một phần rất lớn.
Lúc vừa bị vu cáo, thiếp lại phải một lần nữa bước đến cái nơi Đại Tông Chính Viện lạnh lẽo đấy, lúc đấy không khỏi tự hỏi bản thân, tại sao thiếp lại xui xẻo đến vậy?
Cứ phải gặp những chuyện tì như vậy, cứ như không có hồi kết.
Nhưng chỉ cần thiếp nghĩ đến việc không cần biết thiếp đang ở đâu, chàng vẫn sẽ luôn ở nơi gần nhất bên cạnh thiếp, thiếp lại nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trần đời này.
Đời người không thể hoàn hảo được, phải có được thì mới có mất, ai bảo thiếp có được người yêu tốt nhất trên đời, vậy thì mất đi một chút hoặc chịu khổ một chút, cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.”
“Nghe nàng nói vậy thì đây không phải lần đầu nàng bị bắt vào Đại Tông Chính Viện, chẳng lẽ nàng từng trải qua chuyện tương tự sao?”
“Đúng vậy, thiếp là khách quen của chỗ đó.
Như chàng thấy, Ninh Thân Vương nhiều lần muốn đẩy thiếp vào đường cùng nhưng cứ không thể toại nguyện được.
Lần này cũng vậy, ông ta cũng bất đắc dĩ mà phải thả thiếp ra, chỉ cần nghĩ đến điều đó, thiếp liền cảm thấy rất hả giận”
Mộ Dung Bắc Uyên nhớ đến một chuyện khác rồi nhắc với Triệu Khương Lan: “Thật ra lần này, người chúng ta phải cảm ơn nhất là Triệu An Linh.
Nếu không có Triệu An Linh lên Đài Kim Minh đánh trống kêu oan, chỉ sợ phụ hoàng không dễ dàng bị áp lực mà chịu thả nàng ra.”
Triệu Khương Lan mở to mắt:”Triệu An Linh đến Đài Kim Minh đánh trống kêu oan cho thiếp sao? Thiếp không nghe lầm chứ, nàng ta vì cứu thiếp mà làm đến vậy luôn sao?”
“Thật ra ta cũng không ngờ, suy cho cùng thì quan hệ giữa hai tỷ muội nàng luôn không tốt.
Tuy nhiên, lần này chính Triệu An Linh là người đầu tiên phát hiện việc Triệu An Hinh là hung thủ, nhưng nàng ta không hề bao che, ngược lại còn ngay lập tức chỉ tội hẳn.
Sau đó, thấy Ninh Thân Vương không chấp thuận lời khai của nàng ta, nên nàng ta đã trực tiếp đến Đài Kim Minh để công cáo với thiên hạ chuyện của Nhà họ Triệu, náo động kinh thành.
Phụ hoàng cũng lo nếu không thả nàng ra, bá tánh sẽ bàn tán không ngừng, nên mới đành thả nàng về.”
Triệu Khương Lan vô cùng kinh ngạc.
“Điều này thực sự rất bất ngờ, thiếp cứ nghĩ Triệu An Linh nhất định sẽ rất hận thiếp, thiếp và nàng ta đấu đá từ nhỏ đến lớn, thiếp lại là nghi phạm lớn nhất trong vụ sát hại quận chúa.
Nhưng nàng ta lại vì thiếp mà làm đến bước đó, điều này khiến thiếp có chút cảm động”
Thần Vương võ võ đầu Thần vương phi: “Đêm nay nàng về vương phủ nghỉ ngơi trước đi, vài hôm nữa đợi sức khỏe nàng tốt hơn, ta và nàng cùng đến Nhà họ Triệu gặp họ.”
Triệu Khương Lan ôm chầm lấy Mộ Dung Bắc Uyên: “Thiếp buồn ngủ quá, mấy hôm nay đều ngủ không ngon.”
“Vậy nàng ngủ đi, đến nơi ta bế nàng vào nhà.”
Nàng liền nói: “Không được, thiếp vừa đi ra khỏi một nơi xui xẻo như vậy, ít ra cũng phải đi tắm táp cho sạch sẽ những thứ không may mắn đó đã”
Thần Vương cười: “Được, cái nhà này luôn nghe theo lời nàng mà, nàng muốn gì cũng được.”
Đến cửa vương phủ, Mai Hương, Tịnh Sở cùng những người khác đã đợi sẵn trước cổng.
Nhìn thấy xe ngựa của họ về đến, hai người vội vàng chạy ra, nước mắt giàn giụa: “Vương phi, người chịu khổ ri Triệu Khương Lan quay đầu nhìn sang Mộ Dung Bắc Uyên, đưa tay về phía hắn.
“Không sao, khổ trước sướng sau mà”
Tịnh Sở để một chậu lửa ở trước cửa: “Người nhảy qua đi, để những chuyện không vui trước đây đi qua hết”
Triệu Khương Lan che miệng cười: “Mê tín dị đoan, các ngươi chuẩn bị chu đáo quá đấy”
Mộ Dung Bắc Uyên quỳ xuống cẩn thận đưa tay ra, giúp nàng giữ lấy vạt áo, để tránh quần áo bị lửa đốt trúng.
“Vương phi muốn tắm rửa, nước nóng đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ, chúng nô tỳ sẽ đến hầu hạ ngay”
Mộ Dung Bắc Uyên kêu họ lui xuống: “Không cần đâu, bổn vương sẽ đích thân chăm sóc vương phi.”
Nhìn thấy Triệu Khương Lan cởi bỏ áo choàng, tấm lưng trắng mịn như tuyết lúc trước giờ là từng đường từng đường đỏ vẫn chưa kịp mờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...