Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
“Ngươi dùng hình với con bé sao?”
Vẻ mặt Ninh Thân Vương khựng lại, mất tự nhiên ho một tiếng, *Thần đệ… chẳng qua chỉ là dùng những hình phạt rất nhỏ, thậm chí còn không để cho nàng ta phải chịu những nỗi đau của da thịt.
Chủ yếu là thần đệ nhìn vào thân phận Thần vương phi của nàng ta, lại sợ hoàng thượng sẽ trách móc.
Nếu không, thần đệ nhất định sẽ có biện pháp để cạy miệng nàng ta ral”
“Hôm nay trẫm nhận được một bức mật thư đến từ quốc vương của Vinh Dương.
Kể từ lần trước, đây là bức thư thứ hai sau khi hắn đưa ra ý định muốn lấy Thần vương phi.
Trong thư nói, hẳn tôn trọng thời gian chịu tang thái hậu của Thần vương phi, tuy nhiên, hắn hy vọng có thể cưới Triệu Khương Lan về làm hoàng hậu đúng thời điểm hoa nở xuân về.
Còn có trước đây trẫm vì muốn chữa trị cho Thần vương mà đã giao toàn bộ đảo Hy Châu cho Vinh Dương quản lý.
Nhưng bây giờ, đế quân Vinh Dương vì để bày tỏ thành ý muốn cầu hôn Triệu Khương Lan mà đã đề ra rãng họ chỉ lấy đảo phía trên, hai đảo ở dưới Thịnh Khang có thể tiếp tục quay về quản lý.
Hơn nữa trong mười năm tới tuyệt đối sẽ không khai chiến, vì hòa bình và quan hệ thân thiết của hai nước.
Có thể thấy hoàng đế của họ đã kiên quyết phải có được Triệu Khương Lan”
Tròng mắt Ninh Thân Vương đảo một vòng.
“Vinh Dương đã đưa ra điều kiện tốt như vậy, Thịnh Khang chúng ta đúng là không có lý do gì để từ chối mà!”
“Mặc dù nói như vậy, nhưng ngươi cũng không phải là không hiểu.
Thần vương.
Đứa trẻ kia cứ luôn cố chấp, không phục hồi lại trí nhớ thì thôi đi, bây giờ nó lại có tình cảm với Triệu Khương Lan thêm lần nữa, nó hoàn toàn không bằng lòng đưa Triệu Khương Lan cho người khác!”
“Thần đệ thấy hoàng huynh vẫn là quá mức nhân từ với Thần vương rồi.
Ngài là quân vương, chỉ cần ngài hạ lệnh một tiếng, cho dù Thần vương là hoàng tử thì có làm sao, hẳn cũng không thế đi ngược lại với mệnh lệnh quân chủ! Vua muốn thần chết thì thân không thể không chết, huống hồ thứ ngài muốn cũng không phải là tính mạng của hắn, chẳng qua chỉ là một nữ nhân, hắn có gì mà không nối”
“Nhưng nếu như trãm cố hết sức ép buộc hẳn, chắc chắn sẽ tổn thương đến tình cảm cha con, như bây giờ mà nói, trong lòng hản đã oán hận trãm rồi, mấy ngày nay cũng không có thượng triều.”
“Ngược lại thân đệ có một kế.
Hoàng thượng có thể không cần chủ động ép buộc hẳn, mà cũng khiến cho hẳn phải tự mình buông tay.
Bây giờ Triệu Khương Lan đã ở trong tay thần đệ, chỉ cần thần đệ trừng phạt nhẹ nàng ta, mà hoàng thượng lại đưa Thần vương đến quan sát ở bên ngoài, một khi chứng kiến màn kia, với tính tình của Thần vương thì chắc chăn sẽ đau lòng.
Chỉ cần hắn đau lòng thì hắn tuyệt đối sẽ không để cho Triệu Khương Lan phải tiếp tục chịu tội.
Đợi đến khi hắn suy nghĩ thông suốt, căn nhắc thấu đáo rồi thì cũng sẽ tình nguyện giao người ra thôi.”
Chiêu Vũ đế nheo mắt lại: “Ngươi nói là để cho hắn tận mắt thấy Triệu Khương Lan chịu phạt?”
“Đúng là như vậy.
Trong lòng thần đệ tự có tính toán, tất nhiên sẽ không đối xử với Triệu Khương Lan như thế thật, chỉ biểu hiện ra bên ngoài là đang cho nàng ta nếm chút khổ sở.
Nhưng mà nhìn nàng ta càng thảm, trong lòng Thần vương sẽ càng không thể tiếp nhận được.
Đến lúc đó, không cần ngài phải ép buộc thì chính hẳn cũng sẽ không chịu nổi mà buông tay”
Chiêu Vũ đế nhíu mày, trong lòng hơi do dự.
Đương nhiên hắn không ghét Triệu Khương Lan, trái lại, hắn vẫn luôn rất yêu thích Triệu Khương Lan.
Nói thật gả Triệu Khương Lan đi hắn cũng không nỡ.
Nhưng lấy đại cục làm trọng, không thể chỉ vì một nữ nhân mà từ bỏ cục diện hoàn toàn có lợi cho Thịnh Khang.
Cho nên Chiêu Vũ đế suy tính một lát: “Được thôi, cứ làm theo lời ngươi nói.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...