Ánh mắt của ông ta nặng nề nhìn về phía Triệu Khương Lan: “Con thật sự không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?”
Triệu Khương Lan nắm chặt ngón tay: “Tại sao ta phải làm vậy? Việc này có ích lợi gì cho ta chứ?”
Nàng vừa dứt lời thì bên ngoài có một đám người đi vào.
Dẫn đầu là Ninh Thần Vương.
Nhìn thấy Ninh Thân Vương, Triệu Khương Lan nheo mắt lại, cảm thấy lớn chuyện rồi.
Quả nhiên, Ninh Thần Vương lạnh lùng nhìn nàng: “Thần vương phi, lại gặp nhau rồi.
Bổn vương thật không hiểu, tại sao những vụ án giết người cứ luôn rơi trên đầu ngươi?”
“Chứ không phải là do trí nhớ của vương thức không tốt sao? Lẽ nào ngài không biết, tất cả những vụ án giết người trước đây đều do có người hãm hại ta, cho nên ngài mới nhiều lần giam ta vào đại lao, nhưng cũng không thể không thả ta ra vì vô tội.
Sao, lần này lại muốn dùng lại chiêu cũ, đưa ta về Đại Tông Chính Viện thẩm tra sao!”
“Hiện tại nhân chứng vật chứng đều chỉ ra ngươi là kẻ giết người, hơn nữa người còn có động cơ giết người rõ ràng, suy cho cùng việc ngươi cũng không mấy hòa thuận với quận chúa Di Thanh, cả cái phủ này đều biết.
Trừ ngươi ra, còn ai có thể hận bà ta đến như vậy?”
“Nhân chứng vật chứng? Ngài gọi cái gì là nhân chứng, chẳng qua cũng chỉ là đám nha hoàn suy đoán hàm hồ, mà cái gọi là vật chứng kia rõ ràng cũng là giả”
“Rất nhiều người chứng kiến thuốc này là lúc trước ngươi đã đưa ra, nhưng người lại chổi, nói rằng cái mà người đem đến đã bị đánh tráo rồi, ngươi có bằng chứng gì không? Hơn nữa đến người bạn là ai ngươi cũng không nói ra được, vậy thì thuốc này làm sao có thể không có vấn đề!"
“Chỉ mới nhìn vào bề ngoài của thứ đồ này mà ngài đã định tội ta, thủ đoạn mưu hại người khác này có phần quá ngây thơ rồi đó!”
Ninh Thần Vương tức giận quát một tiếng: “Bổn vương không có thời gian nghe người ăn nói bừa bãi ở đây, muốn nói gì thì về Đại Tông Chính Viện rồi nói, người đâu, mang Thần vương phi đi!"
.