Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Triệu An Linh dùng hết sức lực của mình hung hăng đẩy nàng vào tường, Triệu Khương Lan kêu lên một tiếng.

Triệu An Linh chỉ tay vào nàng rồi chất vấn một cách điên cuồng: “Là người đúng không? Ngươi nói đi là người đã làm đúng không? Tại sao ban nãy người vẫn còn rất tốt, được người cho uống thuốc xong thì người không còn thở nữa hả?” 
Triệu Khương Lan chỉ có thể nói: “Thuốc này là do nha hoàn vừa mới đưa cho ta.

Ta hoàn toàn không cho thêm bất cứ thứ gì vào trong đó, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên lại khiến cho bà ta ho ra máu.

Nếu ta có ý định hại bà ta, thì từ lúc bắt đầu đã không châm cứu cho bà ta rồi!” 
Triệu An Hinh vẫn không vừa lòng mà hỏi: “Nhưng mà đại tỷ, đơn thuốc này là do người mới kể lại, thuốc mà đại phu đã kê từ trước, các thái y đều nói không có vấn đề gì, vậy chẳng phải phương thuốc mới này có vấn đề hay sao!”.

Triệu Khương Lan đẩy họ ra, kiểm tra lại tình hình của quận chúa Di Thanh.


Nhưng bất kể là đồng tử, tình trạng của mạch đập hay hơi thở đều cho thấy quận chúa hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống.

Tại sao lại ra nông nỗi này? Cuối cùng là tại sao! 
Đầu óc Triệu Khương Lan trống rỗng, cho dù nàng có ghét quận chúa Di Thanh đến mức nào, thì cũng không mong bà ta lại xảy ra chuyện ngay trong lúc này.

Triệu An Linh ngồi xổm xuống, ôm mặt gào khóc.

Triệu An Hinh sợ hãi chạy ra bên ngoài, hô to với hạ nhân: “Mau, mau đi báo cho phụ thân, mẫu thân xảy ra chuyện rồi!” 
Đợi đến khi tất cả mọi người ở nhà họ Triệu đều bị làm cho kinh động, lúc Triệu Đường ở ngoài vội vàng chạy về thì đã nghe những tiếng khóc ở bên trong.

Quận chúa Di Thanh vẫn nằm trên giường không hề nhúc nhích, bà ta đã không còn thở từ lâu.

Ông ta hét to một tiếng: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, lúc trước không phải vẫn còn rất tốt hay sao?” 
Triệu An Hinh vừa khóc vừa nói: “Chúng con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc nãy bụng của con không thoải mái nên mới ra ngoài một chuyến, nhờ đại tỷ giúp một tay cho mẫu thân uống thuốc, ai ngờ mẫu thân vừa uống thuốc xong thì đột ngột qua đời”.

“Chẳng lẽ trong thuốc có độc sao?” 
Triệu chương Lan đã xem tình hình của chén thuốc.

Nếu nói về mùi hương thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.


Nhưng một khi bỏ kim châm vào trong thì sẽ phát hiện, trên bề mặt của kim châm xuất hiện một lớp màu đen, chứng tỏ là nó có độc.

Triệu Đường vì thế mà giận tím mặt: “Nói mau, thuốc này ở đâu ra?” 
Triệu An Hinh liếc nhìn sang Triệu Khương Lan.

Triệu An Linh cũng nhìn nàng một cách đầy gắt gao, nàng ấy duỗi ngón tay ra chỉ vào Triệu Khương Lan: “Là ả, thuốc này là do ả đã kê đơn.

Lúc này cũng chỉ có một mình ả ở trong phòng cho mẫu thân uống thuốc!” 
Triệu Khương Lan cảm thấy đầy bất lực.

“Mặc dù ta đã sửa đổi đơn thuốc, nhưng phương thuốc đó không có vấn đề gì cả, đi mua thuốc cũng không phải đích thân ta đi, toàn bộ đều do hạ nhân trong Quý phủ đến tiệm thuốc mua, cả quá trình ta đều không hề đụng tay đến, bao gồm cả việc nấu thuốc cũng không có sự giám sát của ta.

Chẳng lẽ ta chỉ vì ta cho bà ta uống nên là mới người hại bà ta?” 
“Phương thuốc, mang phương thuốc ra đây!” 
Khi hạ nhân mang đơn thuốc đến, Triệu Đường đưa cho một vị đại khu khác xem.


Đại phu xem đi xem lại nhiều lần, lắc đầu nói: “Phương thuốc này không có vấn đề gì hết, đây chính xác là đơn thuốc có lợi cho việc hồi phục”.

“Hay là do dược liệu, mang dược liệu mua từ tiệm thuốc ra đây xem!”.

Sau khi hạ nhân đem một túi vải tới, đại phu kiểm tra một lần rồi vẫn lắc đầu, nói: “Đại nhân, những dược liệu này cũng không có vấn đề gì cả!” 
“Lẽ nào là do hạ nhân lúc nấu thuốc đã động tay động chân, trộn một ít chất độc vào bên trong?” 
Rất nhanh, họ liền đưa nha hoàn nấu thuốc đến.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui