Thế nhưng không thể ngờ tới, nàng vừa mới làm có một nửa thì bỗng nhiên quận chúa Di Thanh ho lên dữ dội.
Triệu Khương Lan nhận ra được điều bất thường, lập tức buông mũi bà ta ra, đặt chén sang một bên.
Nàng lại thấy toàn thân quận chúa Di Thanh run rẩy, cuối cùng bất thình lình hộc ra một ngụm máu đen.
Triệu Khương Lan mở to hai mắt ra nhìn, tranh thủ thời gian xem trạng thái mạch đập của bà ta.
Ai ngờ, mạch của quận chúa đập loạn hết cả lên, hơi thở trống rỗng, cả người đều có triệu chứng như sắp chết.
Không ổn!
Nàng nghĩ trong đầu, chẳng lẽ là do thuốc này có vấn đề!
Nhưng nàng còn chưa kịp nghiên cứu cặn kẽ, nha hoàn ở bên cạnh đã hoảng sợ hộ lên một tiếng thật to.
“Quận chúa, quận chúa người không sao chứ?”
Tiếng hát này khiến cho Triệu An Linh và Triệu An Hinh đều vội vàng chạy vào trong.
Triệu Khương Lan hơi mơ màng đứng ở một bên, nàng xem một màn này, cứ cảm thấy có một cái gì đó xẹt qua trong đầu, chỉ là nàng không nắm bắt được.
Triệu An Hinh nhìn chằm chằm vào Triệu Khương Lan một cách đầy gắt gao: “Đại tỷ, chuyện này là như thế nào? Tại sao mẫu thân lại đột nhiên trở nên như vậy? Tỷ mau chữa trị cho người đi!”
Triệu Khương Lan nhin hai tay của mình: “Ta không biết, ta không biết tại sao lại trở nên như vậy?
Lại thấy quận chúa Di Thanh trợn tròn cả hai mắt, tròng mắt toàn là màu máu.
Nàng ấy vươn tay ra, run rẩy chỉ vào Triệu Khương Lan.
Nhìn thế nào cũng thấy sự lên án trong im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Khương Lan, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ không dám tin.
Triệu Khương Lan nhíu mày thật sâu: “Các người nhìn ta làm cái gì? Ta không có hại bà ta, làm sao ta có thể hại bà ta được?”
Triệu An Hinh đầy hoảng sợ hỏi nàng: “Vấn đề là ở thuốc sao? Chẳng lẽ thuốc này có điều gì bất thường?”
Thoáng một cái Triệu An Linh đã bổ nhào đến trước giường, nàng ấy nắm lấy tay quận chúa Di Thanh.
“Mẫu thân, người không sao chứ mẫu thân? Người đừng dọa con!”
.