"Chúng nô tỳ cho rằng điện hạ thật sự không thích thái tử phi, nhưng lại khá dung túng cô nương, vì thế nên...!cũng không dám nói rõ sự thật, chỉ sợ sẽ chọc giận ngài"
"Các ngươi thật đúng là vô liêm sỉ! Cút, cút ra hết cho bổn cung!"
Mộ Dung Bắc Quý xoa xoa trán, tức giận ném văng ống đựng bút bên tay.
Ống đựng bút bằng lưu ly rơi xuống đất không bị vỡ ra, nhưng lại phát ra từng đợt tiếng động thanh lảnh.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy trong giờ phút này cả Đông cung trống trải đến đáng sợ.
Sáng sớm hôm sau.
Mộ Dung Bắc Quý phái người đến nhà họ Triệu muốn đón Triệu An Linh trở về.
Để tỏ thành ý, hắn còn cố ý xin của Dĩnh phi một miếng ngọc bội để làm quà, cùng mang đến Nhà họ Triệu.
Nhưng chờ đến khi người bên cạnh của Mộ Dung Bắc Quý tới nơi mới phát hiện quận chúa Di Thanh đang bị trúng gió.
Triệu An Linh cả đêm không ngủ được, thế nên khi biết trong cung phải người tới thì tâm.
trạng của nàng rất tệ.
Nàng nhận ra người đến là người trong cung của Mộ Dung Bắc Quý, nhíu mày nói: "Đến đây làm gì?"
"Thái tử phi, điện hạ đã biết người bị oan, hơn nữa, sau khi hoàng hậu nương nương và Dĩnh phi nương nương điều tra, đã phát hiện nữ quan kia thể mà lại dám giả mang thai, muốn dùng chuyện này để hãm hại thái tử phi người.
Bây giờ thái tử đã hiểu rõ sự thật, cũng tự cảm thấy vô cùng có lỗi với người, ngài ấy cố ý bảo tiểu nhân đến đón người hồi cung"
.