Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên Viên hoàng hậu không hiểu, hỏi: “Thái tử phi, lời này của con là có ý gì? Cái gì mà không cần thiết phải ở chung với nhau nữa”
“Ý của nhi thần, chính là ý nghĩa näm trên mặt chữ.
Nhi thần và thái tử điện hạ hòa ly, từ hôm nay trở đi, con không làm cái chức thái tử phi này nữa!”
Viên hoàng hậu mím chặt môi: “Gì cơ?”
Đừng nói tới người khác, đến chính Mộ Dung Bắc Quý cũng đờ cả ra.
Hản có chút hoảng hốt nhìn Triệu An Linh.
Theo những gì hản hiểu về Triệu An Linh, nữ nhân này yêu thích sự xa hoa phù phiếm.
Khó khăn lắm nàng ta mới ngồi lên ngôi vị thái tử phi, lẽ nào lại nhẹ nhàng như vậy mà buông bỏ.
Nghĩ tới đây Mộ Dung Bắc Quý không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.
“Triệu An Linh, ngươi cần gì phải giả vờ giả vịt nói ra mấy lời đó.
Ngươi cho rằng làm vậy có thể ngăn cản bổn cung nạp thêm thiếp thất sao?”
Triệu An Linh lại không buồn nhìn hăn, lạnh lùng mà kiêu ngạo nhìn mọi người xung quanh.
“Nếu ngươi cảm thấy ta làm vậy là vì muốn dọa ngươi thôi, vậy thì ngươi nghĩ sai rồi.
Ta từng rất muốn ngồi trên vị trí thái tử phi này, nhưng bây giờ, ta đã làm ngán rồi! Lúc ta mới gả cho ngươi, ngươi nói với ta nhất định sẽ biến ta thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Sẽ yêu ta, kính trọng ta, bất cứ lúc nào cũng để ta trong tim ngươi.
Mộ Dung Bắc Quý à, khi đó ngươi nói ta nghe những lời này còn hay hơn cả hát nữa! Nhưng ta thật ngốc, vậy mà lại tin ngươi, ta coi ngươi như chân lý sống của đời ta, xem ngươi như tình yêu của ta, dùng toàn bộ tấm lòng chân thành của ta chạy đi yêu ngươi.
Đến cuối cùng ta đổi lại được cái gì chứ? Chẳng qua chỉ toàn là hư tình giả ý và những lời vu khống của ngươi”
“Triệu An Linh ta đúng thật là kiêu ngạo, bướng bỉnh, cũng không phủ nhận những chuyện sai bản thân từng làm, nhưng từ trước tới nay †a chưa từng làm hại ngươi! Ta cũng không phải thông minh gì, nhưng đã dùng toàn bộ sức lực của bản thân mưu tính cho ngươi, bỏ ra tất cả những gì ta có để giúp ngươi, nâng đỡ ngươi.
Chỉ có điều đối với ngươi, †a chỉ là một quân cờ mà thôi, ngươi vì gì mà phải lấy ta, trong lòng ngươi rõ nhất.
Khi nhà họ Triệu chúng ta không còn giúp đỡ được.
ngươi như những gì trong dự tính của ngươi, ngươi liên một đạp đá ta ra! Ngươi đúng là máu lạnh vô tình mà!”
Mộ Dung Bắc Quý nhìn nàng ấy một lúc lâu, mới thản nhiên lên tiếng.
“Ngươi đừng có ăn nói lung tung.
Ta lấy ngươi là vì ngươi từng rất đáng yêu lương thiện.
Nhưng nào ngờ, sau khi ngươi gả cho ta lại biến thành thể loại không ra gì thế này.
Thử hỏi trên đời này làm gì có nam nhân nào chấp nhận được một nữ nhân có tính cách càn quấy chứ, tất cả những chuyện này chẳng qua là do ngươi gieo gió gặp bão thôi “Triệu An Linh ta, là người của nhà họ Triệu, mẫu thân ta là quận chúa Di Thanh, ngoại tổ mẫu là trưởng công chúa đương triều.
Ta từ nhỏ đến lớn đã được người người nâng niu trong tay, chưa từng phải cúi đầu trước bất cứ ai, nếu ngươi nói ta sau khi thành thân xong mới trở thành như vậy, vậy thì quá sai.
Ta trước giờ chưa từng thay đổi, người duy nhất thay đổi là ngươi, Mộ Dung Bắc Quý!”
“Thực ra ngươi nói cũng đúng, giữa ta và ngươi ồn ào thành cảnh tượng ngày hôm nay, thực ra ta cũng có lỗi sai, mà lỗi sai lớn nhất của †a, chính là vào lúc ta mù quáng yêu phải tên vô ơn ngươi! Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ta cuối cùng cũng hoàn toàn chết tâm rồi! Ta đã không còn bất cứ ảo tưởng gì với ngươi nữa rồi.
Sau này ngươi nhớ thương về cố nhân của ngươi cũng được, sủng ái người mới ở cạnh ngươi cũng chẳng sao, đều không liên quan gì tới ta nữa rồi”
Nàng ấy rút bộ diêu bằng ngọc trên búi tóc xuống.
“Thứ này là vật được ban thưởng khi ta trở thành thái tử phi của ngươi, cũng là thứ đại diện cho thân phận ấy.
Nhưng đeo nó trên đầu thực sự rất nặng, ta không thích chút nào.
Bây giờ không cần tới nữa rồi”
Nói xong, Triệu An Linh mạnh mẽ quăng bộ diêu cài tóc kia xuống nền đất.
Trong chốc lát, vốn là những viên bạch ngọc không tì vết, lại vỡ thành đôi, không còn cách nào sửa lại nữa.
Mãi đến lúc này Mộ Dung Bắc Quý mới nhận ra Triệu An Linh không phải chỉ nói chơi chơi.
Nàng ấy thực sự không muốn làm cái thái tử phi này nữa!
Hắn mở to mắt nhìn Triệu An Linh, một lúc lâu sau cũng không biết phải nói gì.
Triệu An Linh nhìn mảnh vỡ trên nền đất, từ từ nở nụ cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...